Thành Thành vừa khuấy ly cafe của mình, vừa nhìn thẳng Gia Kỳ đầy dò xét. Ánh mắt anh như có điều gì muốn nói, nhưng chưa biết mở lời như thế nào. Còn Gia Kỳ thì lơ đễnh nhìn ra bên ngoài. Nhấp một ngụm cafe thơm ngon, Thành Thành lên tiếng trước.
- Tại sao em lại làm như vậy?
Gia Kỳ giờ mới nhìn Thành Thành, ánh mắt vẫn hờ hững. Với anh ta, vốn dĩ chỉ là quan hệ lợi ích, cả hai chỉ vì chung mục tiêu muốn chia rẽ tình cảm của Đăng Khoa và Tường Vy nên ngồi lại với nhau, chứ không thân thiết gì mà ngồi cùng nói chuyện. Gia Kỳ nghĩ thầm và cũng trả lời.
- Anh muốn nói gì?
- Em đã đẩy Tường Vy ra trước dư luận, anh đã xem lại camera. Lúc đó lỡ ai có hung khí, thì có phải lớn chuyện rồi không? - Thành Thành chau mày, lớn tiếng chỉ trích Gia Kỳ.
Thấy anh ấy có vẻ đã biết tất cả mọi chuyện, nhưng thái độ Gia Kỳ vẫn bình thản, cô cười khẩy, không quan tâm Tường Vy có bị thương hay là không. Cô ấy cảm thấy mình không sai trong chuyện này. Càng chứng kiến tình cảm Đăng Khoa dành cho Tường Vy, Gia Kỳ càng thấy phẫn nộ. Cô khoanh tay lại và trả lời.
- Anh đã biết, nhưng là do cô ta ngu ngốc, tự mình xông ra đó chứ! Đó là cái giá vì đã dám thách thức Gia Kỳ này.
Thành Thành không biết phải nói gì, đúng là lòng đố kỵ của phụ nữ thật đáng sợ. Hôm nay không có mình, không biết Tường Vy sẽ xảy ra chuyện gì.
- Em không sợ anh nói với Đăng Khoa à?
Gia Kỳ quan sát thái độ của Thành Thành, lúc nãy cũng không ngại nguy hiểm, xông ra trước truyền thông bảo vệ Tường Vy. Hai người đàn ông này bị điên hết rồi sao, năm đó ai cũng chạy theo mong lấy được tình cảm của cô, bây giờ lại cuống lên vì Tường Vy. Cô ta đúng là lẳng lơ, chỉ biết câu dẫn đàn ông. Gia Kỳ tiếp tục.
- Anh sẽ không nói, anh sẽ để em tiếp tục phá hoại tình cảm của hai người họ. Anh phải lòng Tường Vy rồi thì nhanh chóng biến cô ta thành của mình đi. Càng ngày càng làm tôi chướng mắt.
- Mong em chỉ chú ý vào Đăng Khoa, đừng làm gì tổn thương đến Tường Vy.
Thấy không còn gì để nói, Gia Kỳ đứng dậy bỏ về, để một mình Thành Thành ngồi lại. Anh ta chống hai tay lên bàn suy nghĩ hồi lâu. Chiếm lấy cô ấy thì dễ thôi, nhưng cái anh muốn là Tường Vy toàn tâm toàn ý yêu anh, không phải chỉ là những khao khát tầm thường đó.
***
Bên trong sảnh khách sạn, mọi người vây quanh Tường Vy hỏi han tình hình, rất lo lắng cho cô. Thành Thành trở về thấy Tường Vy đang đứng đó nói cười thì liền tiến tới. Anh niềm nở chào hỏi.
- Em ổn không, Tường Vy?...Xin chào mọi người!
Cô ấy giật mình quay lại, và cũng giơ tay ra giới thiệu tất cả với nhau.
- Ủa anh hả? Em không sao. À, đây là anh Thành, quý tử nhà chủ tịch Vương.
Mọi người cùng nhau chào hỏi vài câu. Ai cũng không kiệm lời khen ngợi anh ấy.
- Chà, Thành Thành thiếu gia, đẹp trai hơn trong ảnh nha.
- Nghe danh đã lâu, hôm nay mới gặp. Cảm ơn anh đã kịp thời giúp đỡ chúng tôi nhé!
- Anh cũng là bạn của Tường Vy à? Lâu nay không biết đấy!
Tường Vy cũng không biết phải giải thích mối quan hệ này như thế nào. Lần trước xảy ra chuyện ở Đà Lạt, cô đã luôn né tránh, cố ý rạch rõ giới hạn. Hôm nay anh cũng đã ra tay giúp đỡ và chịu sỉ nhục với mình, cũng không thể cứ thế làm ngơ. Thành Thành vốn là người niềm nở, thích kết bạn, anh liền lên tiếng.
- Cũng trễ rồi, để anh mời mọi người một bữa nhé! Coi như để làm quen với nhau, dù gì cũng là chỗ quen biết mà.
Tất cả vui vẻ cùng vỗ tay tán thành, rồi mọi người cùng nhìn sang Tường Vy với ánh mắt long lanh. Thành Thành cũng hiểu ý cô, liền quay sang thì thầm.
- Coi như cho anh xin lỗi chuyện ở Đà Lạt, hôm đó anh hơi đường đột.
Không còn cách nào, cô cũng gật đầu đồng ý và cùng mọi người đi sang phía nhà hàng. Đăng Khoa đang ở bên ngoài định chờ Tường Vy ra về, thì đã thấy cô đi vào trong cùng Thành Thành. Lúc này Thành Vũ cũng chạy đến nói nhỏ điều gì, Đăng Khoa cũng đành bước theo vào bên trong.
Bên trong nhà hàng, mọi người cùng ăn uống và trò chuyện vui vẻ. Thành Thành đã ngồi cùng Tường Vy và đang bàn luận chuyện gì, trông cả hai nói chuyện rất tâm đầu ý hợp, vô tư và hào hứng. Đăng Khoa cũng ngồi xuống phía đối diện, im lặng quan sát từ lúc nãy đến giờ, anh đưa ly rượu lên môi và không có ý kiến gì.
Trong bữa ăn, Nam Anh thấy đĩa dâu tây thì cố ý di chuyển về gần chỗ Xuyến Chi, nhưng cô mải trò chuyện không để ý. Anh ấy có vẻ thật lòng nhưng cô không nhận ra. Lúc này phục vụ bê món bò hầm lên, Thành Vũ múc một chén cho Thuý Vy, cô cũng lí nhí cảm ơn, còn anh thì cười trìu mến, Đăng Khoa nhìn cả hai cứ có cảm nghi ngờ trong lòng.
Bỗng Thuý Vy thắc mắc.
- Ủa món bò này không có khoai tây hả?
Lúc này Tường Vy mới để ý lại món ăn của mình, Thành Thành thì mỉm cười và quay sang cô ấy trả lời.
- Anh đã dặn nhà bếp, vì Tường Vy dị ứng với khoai tây!
Những người con gái ngây thơ thì ồ lên trêu ghẹo cả hai, còn Xuyến Chi thì ra hiệu cho mọi người im lặng. Tường Vy mím môi nhìn sang phía Đăng Khoa, anh ấy vừa mới quan sát thái độ Tường Vy thì ngay lập tức quay sang Thành Vũ giả vờ bàn bạc công việc, tỏ ra không quan tâm mấy đến chuyện này. Cô cũng cười xã giao và tiếp tục dùng bữa.
Phục vụ lại mang nước trái cây đến, Thành Thành nhanh chóng đổi cho Tường Vy. Anh nâng ly rượu của cô ấy lên và cụng với ly nước trái cây một cái, rồi nhanh chóng uống cạn ly rượu thay cô. Tường Vy cũng cười nhẹ một cái thay lời cảm ơn. Mọi người đều ngỡ ngàng vì sự chăm sóc của Thành Thành dành cho cô ấy. Đăng Khoa cũng nghiêm mặt nhìn sang. Anh ta phát hiện liền cười trừ và nâng ly lên nói lớn.
- Mọi người đã làm việc vất vả rồi, nâng ly chúc mừng hợp tác. Sau này, phiền mọi người giúp đỡ Tường Vy nhé!
Đăng Khoa cũng nâng ly của mình lên, vẫn là thái độ im lặng từ đầu đến giờ, anh cũng uống cạn ly rượu, và ra hiệu nhân viên rót đầy. Lúc này, nhân viên đến đưa điện thoại cho Tường Vy và nói nhỏ.
- Xin lỗi chị, chắc điện thoại hư rồi, không sạc được ạ!
Cô ấy chưa kịp nhận thì Thành Thành đã nhanh tay bắt lấy, anh xem xét một hồi thì đi vào trong một tí. Lúc sau, anh trở ra với chiếc iphone bản mới nhất đưa cho Tường Vy. Thấy cô sững sờ chưa hiểu chuyện gì anh liền lên tiếng.
- Để anh mang điện thoại đi sửa, em dùng tạm cái này đi, bị vô nước sửa lâu lắm đó.
- Không cần đâu, anh cứ để cho em! - Tường Vy bối rối xua tay ngăn lại.
Nhưng Thành Thành nắm tay cô và đặt chiếc iphone vào, không để ý Đăng Khoa đã chú ý tất cả hành động của anh.
- Em cứ dùng đi, anh cho mượn, chừng nào sửa xong thì trả anh, đừng ngại!
Đăng Khoa vẫn ngồi im lặng như không thấy và uống cạn ly rượu đang cầm trên tay.
***
Sau khi dùng bữa xong, mọi người kéo nhau đi hết, chỉ còn lại Tường Vy ngồi lại. Đăng Khoa vừa nghe điện thoại xong, thấy cô ngồi một mình liền tiến tới. Lúc này, Thuý Vy và Xuyến Chi ở đâu chạy đến ngồi với cô ấy. Thuý Vy lườm chị mình rồi bắt đầu trêu.
- E hèm, anh Thành này ga lăng thiệt chứ. Chị có xiêu lòng không?
Nghe câu hỏi, Đăng Khoa liền dừng lại, đứng ở sau cây cảnh, chăm chú lắng nghe.
Tường Vy chưa kịp trả lời thì Xuyến Chi cũng xích lại gần, nhấc gọng kính và hỏi thêm.
- Thấy cậu ấy có vẻ thích em, ánh mắt lúc nào cũng hướng về em! Các em nói chuyện thấy rất vui vẻ và hợp nhau đó.
Tường Vy gãi đầu rồi chép miệng, cô từ từ nói. Đăng Khoa đằng sau cũng nín thở lắng nghe.
- Ừm... thật ra tính anh Thành cởi mở, đúng là nói chuyện với anh ấy thì rất vui và thoải mái, như được là chính mình. Lúc em buồn, không hiểu sao anh ấy cũng xuất hiện kịp lúc và giúp em vui lên... cảm giác không giống khi ở bên Đăng Khoa.
Nghe đến đây, trái tim Đăng Khoa như lặng đi một nhịp. Hoá ra Thành Thành trong lòng cô ấy cũng quan trọng đến thế, có thể vui vẻ và thoải mái là chính mình ư. Không phải cô ấy cũng thích Thành Thành rồi đó chứ?
Nghĩ đến đây, bất chợt trong lòng Đăng Khoa cảm thấy hỗn loạn, anh không biết có nên vào trong hay không. Ngập ngừng một hồi, anh lập tức bỏ ra ngoài xe, để kiềm chế cảm xúc mơ hồ trong anh lúc này.
Ở bên trong, Tường Vy mỉm cười hạnh phúc và tiếp tục nói.
- Có lẽ vì em chỉ xem anh ấy như bạn bè, nên thấy vô tư nè. Còn lúc bên Đăng Khoa lúc nào em cũng hồi hộp, không biết mình như vậy đã đủ đẹp chưa, đã chỉnh chu chưa, lúc nào cũng muốn mình xuất hiện thật hoàn hảo trong mắt anh ấy. Em thích cảm giác khi ở bên Đăng Khoa hơn, anh ấy luôn khiến em có cảm giác ấm áp, bình yên lạ kỳ, khó diễn tả lắm.
Thuý Vy và Xuyến Chi ngồi chống cằm lắng nghe, rồi cũng bất chợt mỉm cười theo cô ấy, ai cũng nhìn ra ánh mắt cô long lanh lên khi nói về người mình yêu. Nhìn Tường Vy cúi đầu cười ngại ngùng, cả hai cũng nhìn nhau bụm miệng cười.
Riêng Xuyến Chi bống nhiên thấy chột dạ. Lúc nào cũng muốn xuất hiện thật xinh đẹp trong mắt người yêu ư? Chẳng phải sáng nay, cô đứng trước gương hồi lâu vì đêm đó Nam Anh đã khen cô đẹp hay sao. Không lẽ mình đã phải lòng Nam Anh rồi sao. Không thể nào...
Xuyến Chi lặng lẽ nhìn sang phía Nam Anh, trong lòng cũng cảm thấy rất hỗn loạn.
Đến lúc ra về, Thành Thành tiễn Tường Vy ra ngoài, thì đã thấy Đăng Khoa đứng đó khoanh tay, dựa vào xe chờ cô. Tường Vy cũng nhanh chóng tạm biệt anh ấy và đi nhanh về hướng Đăng Khoa. Thành Thành vẫy tay và nói với theo.
- Em nhớ ngày khai trương quán bar nhé, nhất định đến nhé!
Đăng Khoa vẫn mỉm cười dịu dàng với Tường Vy, và mở cửa che cho cô đi vào, lúc nào anh cũng ân cần, dịu dàng với người anh yêu như vậy.
Lên xe, cô đang loay hoay thắt dây an toàn thì Đăng Khoa bây giờ mới lên tiếng hỏi.
- Cậu ấy nói khai trương quán bar gì em?
- À, quán bar anh ấy và những người bạn cùng mở ra, một nơi giao lưu âm nhạc, bạn anh ấy hát hay lắm, em cũng thích! - Tường Vy cũng vô tư trả lời.
Khi quay sang đã thấy Đăng Khoa im lặng, không nói thêm gì, thấy có vẻ mình đã lỡ lời, cô liền nói tiếp.
- Nếu anh khó chịu thì em không đến cũng được...
Đăng Khoa liền quay sang cười hiền và xoa đầu cô ấy, anh dịu dàng nói.
- Em thích thì cứ đi, anh không phải người độc tài vậy đâu!
Tường Vy cũng gật gù và nhìn ra bên ngoài. Lúc này điện thoại Thành Thành tặng cô ấy để trên xe hiện lên tin nhắn. Đăng Khoa vô tình liếc qua liền thấy dòng tin nhắn quan tâm của cậu ta "Em về tới nhà thì nhắn anh biết nhé!"
Đăng Khoa im lặng, không nói thêm gì. Anh liếc sang thấy cô cũng đang im lặng ngắm đường phố. Đăng Khoa suy nghĩ rồi vươn tay ra, nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của người anh yêu trong lòng bàn tay ấm áp của mình.
Tường Vy giật mình quay sang, thì anh giả lơ lái xe không để ý, nhưng tay vẫn nắm chặt tay của cô ấy. Cô cũng mỉm cười hạnh phúc, khẽ nắm lại bàn tay của Đăng Khoa.
Bỗng nhiên sâu thẳm trong lòng anh, len lỏi lên cảm giác bất an, khó diễn tả. Nhưng cũng không thể hỏi thẳng Tường Vy. Cứ lặng lẽ nắm chặt bàn tay cô không rời, suốt đoạn đường dài.