Em Là Định Mệnh Của Anh

Chương 105: Cặp Đôi



Công ty Halles Vietnam.

Bây giờ đang là giờ ăn trưa, mọi người cùng ngồi với nhau, ăn uống và trò chuyện. Làm chung đã lâu, nhưng hiếm khi có đông đủ tất cả mọi người cùng ngồi với nhau như hôm nay. Chỉ có Tường Vy ngồi im lặng, không ăn uống gì. Cô chỉ chọn một ít trái cây và ngồi vừa xem điện thoại vừa thổi ly nước ấm, lâu lâu lại đưa lên môi nhấp một ngụm.

Xuyến Chi bây giờ mới lên tiếng.

- Chà! Dạo này Thành Vũ nhập hội bà tám rồi hả? Mọi hôm chỉ thấy đi cùng Hứa Tổng.

Thuý Vy bỗng thấy chột dạ, cô lấm lét nhìn sang và quay đi chỗ khác vờ đưa ly nước lên miệng uống. Thành Vũ cũng gãi đầu, đúng là trước giờ nay có phần hơi khép kín, ít trò chuyện cùng ai, nhưng bây giờ chỉ muốn có nhiều thời gian ở bên cạnh người mình yêu, nên đã gia nhập hội bà tám lúc nào không hay.

Nhưng cảm giác cũng không tệ, đúng là có nhiều bạn bè thì vui hơn hẳn. Tất cả đều nhờ có Thuý Vy, kéo anh ra khỏi cuộc sống nhàm chán. Thành Vũ suy nghĩ rồi liếc nhìn sang chỗ cô ấy nở nụ cười nhẹ. Cô cũng đã nhận ra, cả hai lén lút trao nhau ánh mắt hạnh phúc.

Xuyến Chi đang gắp một ít thịt kho tàu, thì bỗng dừng đũa, chuyển qua gắp thêm nhiều đũa dưa cải muối chua, và ăn ngon lành. Nam Anh từ lúc nào cũng chú ý đến, anh thắc mắc bình thường cô ấy thích nhất món thịt kho tàu, anh cũng cố ý để ngay trước mặt, hôm nay lại không thấy đụng đũa.

- Hôm nay chị ăn chay à?

Xưa nay Xuyến Chi vốn không phải người kén ăn, hôm nay lại thấy cơ thể có chút không khoẻ, ăn không thấy ngon miệng. Sao Nam Anh cũng biết hôm nay cô không muốn ăn nhỉ. Cô cũng tặc lưỡi trả lời qua loa, không muốn mọi người lo cho mình.

- Ờ tôi giảm cân!

Lúc này, Đăng Khoa ở đâu đi tới, anh chú ý Thành Vũ đang ngồi nói cười. Thường thì trưa cả hai không có gì làm thì hay bàn luận nhiều vấn đề chiến lược. Dạo này không thấy mặt đâu nữa, hoá ra trốn ở đây. Anh tiến đến kẹp cổ Thành Vũ và nói.

- Cậu đi ăn mà không rủ tôi à?

Xong đâu đó, Đăng Khoa bỏ đi qua chỗ Tường Vy ngồi xuống. Mọi người cùng trêu Thành Vũ, anh cũng chỉ cười và nhấc lại gọng kính, anh đúng là tuýp người ít nói và chuẩn thanh niên nghiêm túc của công ty. Lúc này Minh Minh, Hà Yến và Minh Thư cũng ngó nghiêng, mỗi người một câu.

- Tổng giám đốc, anh ăn cơm chưa?

- Cậu không biết à, Hứa Tổng chỉ ăn kiêng theo chế độ tập gym.

- Vậy chị Tường Vy cũng ăn kiêng hả?

Nghe mọi người nói, Đăng Khoa giờ mới để ý đến Tường Vy, thấy cô chỉ uống nước và ăn một ít trái cây, sắc mặt cũng không tốt lắm. Tường Vy cũng chỉ cười xã giao và lấy một viên thuốc ra, chưa kịp bóc thì Đăng Khoa đã nhanh tay đón lấy, chăm chú nhìn qua nhìn lại viên thuốc và lại nhìn sang Tường Vy. Anh khẽ đưa mấy ngón tay sờ trán và gò má hồng mịn màng của cô, lo lắng hỏi.

- Em không khoẻ à?

Tường Vy gỡ tay Đăng Khoa xuống và trả lời.

- Em hơi đau bụng thôi!

- Đau như thế nào, phải đi khám chứ, sao uống giảm đau lung tung vậy? - Đăng Khoa chồm tới và hỏi dồn, nhìn Tường Vy ỉu xìu làm anh lo sốt vó.

Cả hai đều không biết mọi người đang quan sát hành động của mình. Người thì trợn mắt, người thì chép miệng, người bụm miệng cười. Có người giả vờ nói nhỏ nhưng đủ để cả bàn nghe thấy.

- Nghe nói công ty có cặp đôi đang lén lút yêu nhau!



- Hẳn là lén lút rồi, tôi biết sao nay thấy chán ăn rồi, do ăn cẩu lương quá nhiều. - Xuyến Chi cũng cười và vờ đưa tay che miệng nói nhỏ.

Bỗng nhiên, Thuý Vy đập bàn một cái, rồi đưa tay lên miệng, cô lấy giọng rồi nói. Nãy giờ mình cố im lặng nhưng thấy tình hình có lẽ không thể giấu được nữa. Mọi người ai cũng biết rồi thì nên công khai thôi. Thuý Vy nhắm mắt và nói lớn.

- Em xin lỗi đã giấu mọi người, em và Thành Vũ đúng là đang quen nhau.

Ai nấy cũng trợn mắt nhìn Thuý Vy, rồi nhìn sang Thành Vũ. Anh ấy cố ý xua tay với Thuý Vy, ý muốn nhắc nhở không phải mọi người đang nói về em, rõ ràng đang nói về cặp đôi khác mà. Không ngờ cô ấy hiểu lầm và thú nhận. Mọi người không ai bảo ai cùng ồ lên trêu chọc Thành Vũ.

- Đúng là lù lù vác cái lu chạy. Con bé đang là sinh viên đấy nha.

- Nhanh như một cơn gió, âu cũng là một chữ, Vũ!

Tường Vy cũng tròn mắt, bịt miệng lại, không tin vào những gì vừa nghe thấy. Hoá ra dạo này Thuý Vy hay nhắn tin và cười một mình, mà cô không nhận ra, cứ nghĩ em mình còn nhỏ, không ngờ lại yêu Thành Vũ kín tiếng nhất. Cô cũng cười và hùa theo mọi người. Không biết Đăng Khoa đang nhìn mình với ánh mắt lo lắng từ nãy đến giờ.

***

Trở lại giờ làm việc bình thường. Đăng Khoa cũng ngồi trong phòng, xem xét lại các hồ sơ giấy tờ. Tường Vy thì đang sắp xếp lại kệ sách cho anh ấy. Đăng Khoa đau đầu, dừng lại một tí, anh với lấy ly nước và bất giác nhìn về phía trước. Ánh mắt bắt gặp ngay hình ảnh Tường Vy đang đứng bên kệ sách, chăm chú làm việc trong ánh nắng chiều.

Đăng Khoa dựa ra sau ghế và ngắm Tường Vy say đắm. Dáng vẻ dịu dàng của cô ấy luôn làm lòng anh thổn thức và mong nhớ, cảm giác như đã biết cô từ rất lâu. Không muốn phá vỡ khoảnh khắc đẹp này, anh cứ ngồi lặng lẽ ngắm người con gái mình yêu, không rời mắt.

Bỗng điện thoại hiện lên tin nhắn, anh mới giật mình kiểm tra. Thì ra tin nhắn hoãn buổi gặp mặt từ phía khách hàng. Đăng Khoa nhanh tay cất điện thoại vào túi, và lại nhìn sang Tường Vy. Anh ngồi suy nghĩ rồi bỗng nảy ra ý gì liền với lấy áo vest và gọi.

- Tường Vy! Đi gặp khách hàng với anh!

Cô ngơ ngác nhìn lên, thì Đăng Khoa đã đi ra cửa. Bỗng nhiên cô cảm thấy thắc mắc, vì mọi hôm đều là Thành Vũ đi với anh ấy, không hiểu sao hôm nay lại gọi mình. Nhưng Tường Vy cũng nhanh chóng xua đi ý nghĩ, vội đi theo sau.

***

Chiếc xe Đăng Khoa nhanh chóng đỗ lại một chung cư sang trọng. Tường Vy bước xuống xe, nhìn qua nhìn lại, rồi ngước lên ngơ ngác. Đây chẳng phải là chung cư nhà anh ấy sao. Vừa nghĩ, cô vừa nhìn sang Đăng Khoa với ánh mắt khó hiểu. Anh cũng nhận ra và mỉm cười đưa tay ra hiệu đi vào trong. Cô không hiểu Đăng Khoa muốn làm gì, nhưng cũng đi theo vào bên trong.

Đến căn hộ nhà anh ấy, Tường Vy quay đi cho Đăng Khoa bấm mật khẩu. Thấy thế anh kéo liền kéo cô đến, cầm tay cô ấy mở mật khẩu nhà mình và nói.

- Đây là mật khẩu nhà anh, em nhớ nhé!

- Em biết mật khẩu làm gì chứ? - Tường Vy quay lại và trả lời.

- Em cứ tuỳ tiện ra vào, cho người ta biết anh là hoa đã có chủ.

Nghe vậy, Tường Vy bịt miệng cười khúc khích, Đăng Khoa cũng cười và xoa đầu cô rồi đi vào nhà. Anh cởi áo vest rồi vứt lên sô pha. Đoạn anh nắm tay Tường Vy đi vào trong bếp. Đăng Khoa nhẹ nhàng kéo một chiếc ghế cao ở quầy pha chế ra và đỡ cô ngồi lên, Tường Vy còn chưa hết khó hiểu thì anh đã đi vòng vào khu bếp, đeo tạp dề lên. Đăng Khoa vừa xắn tay áo vừa chồm tới nói.

- Xin chào quý khách, hôm nay quý cô sẽ dùng bữa cùng bếp trưởng Đăng Khoa.

Nói xong anh lại nhìn cô và nở một nụ cười chiều chuộng. Làm Tường Vy cũng phải bật cười, cô chống tay lên cằm và trả lời.

- Em không có tiền trả cho bếp trưởng nổi tiếng đâu? Sao tự nhiên anh...



Chưa để Tường Vy nói hết câu, Đăng Khoa liền cúi xuống hôn lên đôi môi cô một nụ hôn và lém lỉnh nháy mắt một cái, ra hiệu như đấy là đã trả công rồi.

Đăng Khoa rót cho Tường Vy một ly trà ấm trong khi chờ đợi, cô thầm cảm ơn vì hôm nay bụng khó chịu chỉ thích uống gì đó nóng nóng. Tường Vy chống cằm nhìn Đăng Khoa với ánh mắt hạnh phúc. Cô thầm nghĩ có phải định mệnh không, khi gu của cô là một người đàn ông giỏi nấu ăn giống như ba cô, vừa hay Đăng Khoa cũng là một bếp trưởng tài hoa. Cái tên của anh luôn khiến cô cảm thấy quen thuộc như đã nghe thấy ở đâu, nhưng không thể nhớ ra.

Nhìn Đăng Khoa say mê chăm chút các món ăn của mình. Tường Vy cũng lặng lẽ theo dõi không rời mắt, trong lòng cũng có cảm giác quen thuộc như đã biết anh từ lâu. Một cảm giác quen thuộc khó tả.

Đăng Khoa đặt món đầu tiên lên bàn. Là món bò ngon nhất của anh, bò bít tết xốt tiêu đen. Anh cũng chống tay lên bàn và giải thích.

- Em cần sổ sung sắt nhiều vào, đừng có kén ăn. Xốt tiêu sẽ làm bụng em dễ chịu hơn.

Tường Vy cảm động trả lời.

- Anh cũng nhìn ra à? Nhìn em có hốc hác lắm không?

- Tường Vy của anh lúc nào cũng xinh đẹp! - Đăng Khoa vuốt ve gương mặt thanh tú của cô và trả lời.

Nói rồi Đăng Khoa lại bắt tay chuẩn bị thêm một món khác. Tường Vy nhìn đĩa bò được cắt gọn gàng, chan xốt nóng thơm lừng, thì liền cảm động nhìn Đăng Khoa. Lúc trưa cô đau đến không nuốt nổi anh cũng để ý, còn cất công về nhà nấu ăn cho cô. Có ai cưỡng lại được sự chăm sóc lãng mạn này chứ. Thật biết cách làm người ta cảm động.

Một lúc sau, Đăng Khoa đặt bát cháo bào ngư rau củ nóng hổi lên bàn, anh nhìn Tường Vy trìu mến và ân cần hỏi.

- Ăn xong anh chở em đi bệnh viện nhé! Em còn đau không?

Tường Vy lập tức xua tay.

- Không cần đâu! Em tự đi được... anh cũng ăn một chút đi, để anh nấu cho ngại quá!

Nói xong Tường Vy múc một thìa cháo, cẩn thận thổi và đưa đến chỗ Đăng Khoa. Anh cũng thử một chút và gật gù.

- Em cũng ăn nhiều vào! Vậy anh sẽ nấu thật nhiều cho em, để em quen dần, không còn ngại nữa.

Tường Vy lại bật cười, nụ cười hạnh phúc của người đang yêu, Đăng Khoa nhìn cô cũng nở một nụ cười chiều chuộng.

Sau khi dùng bữa xong, Đăng Khoa bắt tay vào rửa chén bát, vệ sinh căn bếp. Tường Vy thì đứng bên cạnh uống nước trà. Đăng Khoa không những là một bếp trưởng giống ba cô, mà tính cách cũng giống. Nhớ có lần anh bảo chiều cô quá nên cô hư rồi, thật giống câu nói cửa miệng mà ba hay mắng cô khi nổi giận. Ông ấy vốn cũng rất chiều con gái, không hay nổi giận với cô. Nghĩ lại Đăng Khoa cũng thế, điềm đạm và quan tâm cô, dù cho cô có mắng anh, cắn anh, đuổi anh đi ra xa, anh cũng bằng lòng ở lại tiếp tục yêu thương cô. Vừa suy nghĩ vẩn vơ, Tường Vy vừa phì cười.

Đăng Khoa thấy lạ, anh quay qua nhìn cô khó hiểu. Nhưng rồi cũng nhanh chóng cười theo, có lẽ cô ấy đã hết đau và tâm trạng có phần tốt hơn, không còn nhăn nhó, ủ rũ.

Cuối cùng cũng đã dọn dẹp xong căn bếp, anh cởi tạp dề ra và bước đến bên Tường Vy. Cô bất ngờ tránh ra thì anh đã nhanh chóng đặt tay lên bàn giữ cô lại. Anh nhìn đôi mắt bối rối của cô ấy và từ từ lấy tách trà trên tay cô đặt xuống. Tường Vy cũng hồi hộp chờ đợi, ngượng ngùng không dám nhìn Đăng Khoa. Anh từ từ cúi xuống và thì thầm.

- Anh quên, còn một món tráng miệng nữa!

Nói rồi anh khẽ nâng chiếc cằm nhỏ nhắn của Tường Vy lên, nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn. Cô cũng kiễng chân lên, vòng tay ôm lấy cổ anh đáp lại. Đăng Khoa ghì chặt Tường Vy vào lòng và tìm môi cô say đắm.

Trời đã về chiều, dưới ánh hoàng hôn bên cửa sổ, chỉ thấy bóng đen của đôi tình nhân đang trao nhau nụ hôn ngọt ngào.

Đăng Khoa dừng lại, nhưng còn áp sát đôi môi hồng mềm mọng. Đoạn anh bế Tường Vy lên, cô cũng ngả đầu vào vai anh e ấp, nghe rõ nhịp đập hỗn loạn của trái tim mình. Anh hôn lên mái tóc của Tường Vy và từ từ tiến về phòng ngủ...