Em Là Định Mệnh Của Anh

Chương 32: Tìm Hiểu Về Em



Tại phòng họp công ty.

Đăng Khoa trịnh trọng tuyên bố.

- Từ hôm nay, Tường Vy sẽ là thư ký công ty. Em sẽ làm những việc liên quan nội bộ, còn Thành Vũ sẽ vẫn hỗ trợ anh những việc mang tính chiến lược, như trước giờ.

Thành Vũ ghé sang Tường Vy nói nhỏ.

- Tí em dọn đồ lên chỗ anh ngồi, anh để chỗ cho em rồi.

Tường Vy gật đầu lên tiếng.

- Dạ! Cảm ơn anh.

Bỗng nhiên Nam Anh giơ tay ra xin có ý kiến, Đăng Khoa đưa tay ra hiệu bảo Nam Anh cứ nói, anh ấy đứng lên rồi nói lớn.

- Tổng giám đốc, tối nay đi ăn uống một bữa "xả stress" không anh?

Đăng Khoa sắp xếp lại giấy tờ và lắc đầu vài cái. Nam Anh thấy thế nhanh nhảu nói với Tường Vy.

- Vậy tối nay chỉ có mấy người phòng chúng ta thôi, Tường Vy!

Nghe vậy, cô ấy liền ngước lên, ngó nghiêng nhìn sang Đăng Khoa và lên tiếng.

- Anh Đăng Khoa không đi hả? Tối nay em mời!

Vừa nghe có Tường Vy đi cùng anh liền luống cuống, giả vờ đưa tay lên lấy giọng rồi lên tiếng.

- À, e hèm, tất cả đã vất vả vì hợp đồng lần này rồi, tối nay đi ăn ngon một bữa.

Nghe Đăng Khoa nói, cô liền cười tươi, cùng bàn luận tối nay ăn gì sôi nổi với mọi người. Đăng Khoa cũng cố ý nhìn sang, thầm nghĩ như vậy thật tốt, từ nay có thể nhìn em mỗi ngày. Rồi anh bất giác mỉm cười, cảm giác hạnh phúc.

Nam Anh đứng chớp chớp mắt liên tục, hết nhìn Đăng Khoa rồi nhìn sang Tường Vy, cảm thấy hai người có gì đó kỳ lạ. Đăng Khoa lúc này mới ngước lên, thấy thế thì nghiêm giọng lại.

- Cuộc họp kết thúc. Mau về làm việc.

Mọi người vừa trò chuyện vừa kéo nhau đi hết, còn Tường Vy ở lại dọn dẹp một tí, Đăng Khoa cũng cố ý nán lại chưa rời đi. Thấy Tường Vy không để ý đến mình, anh giả vờ ho vài tiếng, cuối cùng cũng gây sự chú ý thành công, làm cô ấy giật mình quay lại và hỏi.

- Ơ anh chưa lên phòng hả?

Đăng Khoa đi về phía Tường Vy, không hiểu sao cô ấy cứ tỉnh bơ như chưa có gì xảy ra nhỉ. Cô xong công việc, vừa quay lại thì Đăng Khoa đã đứng ngay đằng sau. Bất ngờ thấy anh nên cô giật mình, hơi lùi lại, nhưng đã mắc bàn lớn, không còn chỗ lùi, cô liền lên tiếng.

- Sao anh thích đứng lù lù sau lưng người khác vậy?

Đăng Khoa tròn mắt chống chế.

- Anh đâu có! Do em không tránh ra mà!

Nói đoạn, Đăng Khoa chồm tới chống tay lên bàn. Tường Vy hoảng loạn vội lấy tập hồ sơ che miệng lại. Cô lúng túng lên tiếng.

- Á!!! Anh định làm gì? Đang ở công ty anh đừng làm bậy.

Đăng Khoa trong lòng buồn cười nhưng cố nén lại, anh tỉnh bơ trả lời.

- Anh lấy chai nước, em nghĩ gì vậy?

Tường Vy bối rối, nhìn qua nhìn lại trong phòng chỉ còn lại hai người. Cô ấp úng, vẫn còn giữ khư khư tập hồ sơ trong tay.

- Em tưởng...Anh định...

Đăng Khoa cúi người sát lại gương mặt Tường Vy, cô càng ngửa ra sau trốn tránh. Đăng Khoa giả vờ không nghe, cúi xuống thắc mắc.

- Em nói sao? Em tưởng anh định làm gì?

Khoảng cách gần đến nỗi khiến trái tim cô đập thình thịch không thôi. Ánh mắt cô dừng lại trên đôi môi mỏng của Đăng Khoa, nghĩ về buổi tối hôm đó. Đang không biết làm gì thì điện thoại anh ấy reo lên. Tường Vy lập tức lấy tập hồ sơ đẩy Đăng Khoa ra, cô nói lớn.

- Anh nghe điện thoại đi kìa. Em đi trước đây.

Nhìn dáng vẻ luống cuống của Tường Vy, Đăng Khoa lại lắc đầu bật cười vui vẻ, anh lấy điện thoại ra xem, gương mặt bỗng biến sắc. Đăng Khoa trầm ngâm suy nghĩ một hồi, rồi cất luôn điện thoại vào túi, đi thẳng lên phòng.

***

Rất nhanh đã đến lúc chiều muộn.

Sài Gòn chiều hoàng hôn tan tầm, xe cộ chen chúc nhau, nhích từng chút như mắc cửi.

Tại một nhà hàng đồ nướng BBQ nổi tiếng.

Mọi người đang cùng nhau nướng thịt và trò chuyện vui vẻ. Nam Anh bắt đầu rót bia, đến ly của Tường Vy, đăng Khoa liếc qua, rồi lặng lẽ mở lon nước ngọt, rót vào ly, đổi ly bia cho Tường Vy. Cô giờ mới chú ý, liền nhìn sang Đăng Khoa, thầm cảm ơn vì cô không biết uống. Đăng Khoa thì tỉnh bơ nói chuyện với Thành Vũ, như không có chuyện gì.

Chị Xuyến Chi xem điện thoại rồi bất ngờ nói lớn.

- Ơ Tổng giám đốc, anh đang hẹn hò à?

Đăng Khoa vừa nâng ly lên, vừa hỏi lại.

- Sao Xuyến Chi hỏi vậy?

Chị Xuyến Chi nhìn điện thoại, nói tiếp.

- Hẹn hò ở Đà Nẵng nè!

Đăng Khoa đang uống bia, suýt thì sặc, Tường Vy cũng chột dạ, nuốt miếng thịt nướng không trôi, vội vàng đưa ly nước lên, quay đi chỗ khác uống vội.

Xuyến Chi quay màn hình điện thoại ra cho mọi người cùng xem, và nói tiếp.

- Hẹn hò với Thành Vũ nha! Thành Vũ đăng hình đang ở biển Đà Nẵng chụp trúng tay đeo đồng hồ của Hứa Tổng nè.

Bấy giờ Tường Vy mới thở phào nhẹ nhõm. Mọi người cùng cười ồ lên, rồi sôi nổi bàn luận. Đăng Khoa uống thêm một ngụm rồi trả lời.

- Chỉ là đi vì công việc thôi!

Nam Anh xem hình rồi nghiêm trọng nói.

- Nhưng anh chỉ dẫn một mình Thành Vũ đi thôi à? Hứa Tổng và Thành Vũ...không phải chứ?

Thấy mọi người trêu Đăng Khoa, Tường Vy cũng ngồi bịt miệng cười, mọi người cũng cười lớn, xôn xao trêu Tổng giám đốc và Thành Vũ vài câu. Đăng Khoa thấy thế bối rối không biết giải thích thế nào. Đành trợn mắt với Nam Anh.

- Đừng có nói linh tinh! Ăn nhanh kẻo nguội.

Xuyến Chi lại nói thêm vào.

- Vậy mẫu người phụ nữ lý tưởng của Hứa Tổng là người như thế nào nhỉ?

Bị hỏi bất ngờ, Đăng Khoa chỉ biết nuốt nước miếng, liếc sang Tường Vy. Mẫu người phụ nữ của anh hẳn là cô thư ký của anh rồi. Nhưng Tường Vy chột dạ lần hai, cũng chỉ biết giả vờ vừa uống nước vừa nói chuyện, không mảy may quan tâm câu trả lời. Đăng Khoa cũng trả lời đại.

- Ờ, con gái là được!

Mọi người lại phá lên cười, trêu vị Tổng giám đốc một phen, đến tuổi này ế quá nên không kén chọn gì nữa. Tường Vy nghe xong cũng bịt miệng cười theo vui vẻ. Không ai để ý, Đăng Khoa lại lén nhìn sang phía "mẫu người của anh", rồi mỉm cười theo, nâng ly bia lên.

Đi ăn cùng nhau thế này thật tốt, có vẻ mọi người đã rút ngắn khoảng cách với nhau hơn, không còn không khí căng thẳng khi làm việc.

Nam Anh lại hỏi sang Tường Vy.

- Còn Tường Vy, mẫu người của em là như thế nào? Em là người mới, mọi người chưa biết nhiều về em.

Tường Vy sững người, không biết trả lời như thế nào. Thì Đăng Khoa liền lên tiếng thách thức.

- Sao vậy? Đang hỏi em đó, lúc nãy em cười to nhất mà! Giờ trả lời xem.

Tường Vy lườm Đăng Khoa một cái. Ai cũng cười trêu anh chứ đâu phải có một mình em mà anh ghim. Rồi cô để ý thấy Thành Vũ im lặng từ nãy giờ, cô mím môi suy nghĩ, và từ từ lên tiếng.

- À! Em thích mẫu người...Đẹp trai... Kiểu người đàn ông của công việc...

Đăng Khoa ngồi lắng nghe và mím môi che giấu một nụ cười đắc ý, thì Tường Vy lại nói thêm.

- Giống như Thành Vũ!

Đăng Khoa sặc nước tập hai, trợn mắt nhìn Tường Vy rồi nhìn sang Thành Vũ. Còn cô ấy đang hí hửng giơ ngón tay cái về phía Thành Vũ, ra vẻ như anh ấy là số một. Mọi người cùng ồ lên rồi chuyển sang trêu Thành Vũ vài câu. Thành Vũ gãi đầu, lên tiếng.

- Anh hả? Cảm ơn Tường Vy!

Bỗng nhiên thấy lạnh lạnh gáy, Thành Vũ quay sang đã thấy Đăng Khoa đang nhìn mình với ánh mắt hình viên đạn. Thành Vũ giật mình, vờ cầm ly bia lên uống lãng tránh ánh mắt của Đăng Khoa.

Nam Anh lại hào hứng nói tiếp.

- Nhưng mọi người cũng thích đi du lịch nữa! Hôm nào dắt mọi người đi du lịch nha anh! Anh chỉ dắt mỗi Thành Vũ đi thôi à!

Mọi người cũng lần lượt lên tiếng.

- Đúng vậy! Em cũng thích đi du lịch.

- Chị thích đi đâu? Em thích đi Vũng Tàu.

- Đi đâu cũng được, miễn là đi cùng nhau. Tường Vy thích đi đâu?

Tường Vy suy nghĩ rồi lên tiếng.

- Em hả? Em thích đi Đà Lạt, thơ mộng và lãng mạn.

Đăng Khoa ngồi im, làm mặt giận nhưng nghe ngóng và ghi nhớ những điều Tường Vy nói, trong lòng cảm thấy vui vì được hiểu cô nhiều hơn.

Tường Vy vừa nói chuyện vừa lựa rau diếp cá bỏ ra, thì Đăng Khoa lén đẩy tô rau đã lựa kỹ sang, và nói nhỏ.

- Không có rau diếp cá này!

Cô lập tức nhìn sang, ngỡ ngàng vì nãy giờ lén lút bỏ rau diếp cá mà Đăng Khoa cũng để ý đến. Hành động nhỏ cũng khiến Tường Vy rung động, cô nói lí nhí.

- Cảm ơn anh!

Mọi người lại cùng ăn uống và trò chuyện vui vẻ. Không ai để ý, có hai người cứ lén lút nhìn về phía nhau, nhưng giả vờ như không có chuyện gì.

***

- Tường Vy lên xe đi, anh chở em về!

Ở bãi xe, Đăng Khoa nán lại với Tường Vy và nói. Mọi người cũng đã lần lượt ra về, Thành Vũ cũng được Đăng Khoa ra hiệu cho về trước. Cô quay qua quay lại thấy không còn ai, cũng ngập ngừng bước lên xe Đăng Khoa.

Quay sang thấy cô im lặng không nói gì. Đăng Khoa lên tiếng.

- Em...lúc nãy là nói thật hả?

Tường Vy quay sang trả lời.

- Dạ? Cái gì thật cơ?

Đăng Khoa vẫn nhìn về phía trước và nói thêm.

- Em nói thích Thành Vũ!

Tường Vy bịt miệng cười. À, anh ấy vẫn để bụng chuyện này à. Cô lại tiếp tục trêu anh.

- Dạ! Thành Vũ đẹp trai và ngầu nhất công ty.

Đăng Khoa bực bội, đưa tay nới lỏng cà vạt ra và nói tiếp.

- Trước giờ anh được nhận xét là người lạnh lùng, anh cũng là kiểu người đàn ông của công việc, có lúc còn ngủ ở công ty, em thấy rồi đó...

Không chờ Đăng Khoa nói hết câu, Tường Vy lại ngăn lại.

- À! Vậy là anh muốn trở thành mẫu người lý tưởng của em à?

Đăng Khoa biết đã vô tình nổi ghen vô cớ, nhưng không biết phải chống chế như thế nào. Chỉ lắp bắp được vài câu.

- À không phải...À thật ra ý anh là...Em đừng có tuỳ tiện nói thích người khác được không!

Tường Vy cười khúc khích, có vậy mà đã làm Đăng Khoa ngượng không nói nên lời. Tường Vy vừa cười vừa nói.

- Em đùa anh thôi!

Rồi cô lại hí hửng cười lên vui vẻ, cảm thấy hả hê vì làm Đăng Khoa lúng túng, trả thù lúc sáng anh ấy cố ý trêu cô. Bỗng thấy con đường lạ, Tường Vy nhìn quanh và bảo.

- Ủa anh đi sai đường rồi!

Đăng Khoa trả lời, mắt vẫn nhìn phía trước.

- Đúng đường mà!

Tường Vy chồm người về trước nhìn cho rõ, và vội vàng lên tiếng.

- Đường này không phải về nhà em! Anh say rồi!

Đăng Khoa liếc sang nhìn Tường Vy, rồi lên tiếng.

- Nhưng đường này về nhà anh!

Tường Vy tròn mắt nhìn Đăng Khoa. Không hiểu anh ấy đang nói cái gì vậy.

- Về nhà anh làm gì?

Đăng Khoa quay sang không nói gì, chỉ nhìn Tường Vy bằng ánh mắt say đắm. Bỗng chốc Tường Vy thấy cứng đơ cả người, không biết nói thêm gì. Về nhà anh ấy ư, tiến triển như vậy có sớm quá không. Thấy thái độ ngỡ ngàng của Tường Vy, Đăng Khoa nhịn cười tiếp tục lái xe, anh mím môi, giấu đi một nụ cười đắc ý...