Em Là Định Mệnh Của Anh

Chương 33: Sự Trở Lại



Chiếc xe đỗ lại trước một chung cư sang trọng. Xuống xe, Tường Vy nhìn lên choáng ngợp vì sự hào nhoáng. Đây là nơi anh ấy ở à, tự nhiên dắt mình về nhà làm gì không biết, hay cứ đứng đợi ở đây nhỉ. Đăng Khoa cũng đi xuống, và quay qua nói với cô.

- Em lên nhà với anh!

Tường Vy tròn mắt, lúng túng trả lời.

- Em ở đây đợi anh!

Đăng Khoa quay đi, cười thầm, rồi quay lại nghiêm túc nói.

- Em xinh đẹp vậy, mà đứng ở đây, người ta sẽ hiểu lầm đó. Nhanh lên!

Nói xong Đăng Khoa bước vào bên trong, Tường Vy lóng ngóng nhìn qua nhìn lại rồi cũng bước theo anh ấy.

Đứng trong thang máy, tim Tường Vy đập thình thịch, không hiểu sao tự nhiên Đăng Khoa về gấp lấy đồ gì, và cũng không hiểu sao mình lại đi theo anh ta. Chưa tìm hiểu gì về nhau, anh đã hấp tấp dắt mình về nhà ư. Anh ấy không phải kiểu người đó chứ.

Thấy dáng vẻ bối rối đáng yêu của cô, Đăng Khoa cố nhịn cười. Rất nhanh thang máy đã đến tầng Đăng Khoa ở. Anh nhanh chóng đi đến trước cửa nhà mình, và bấm mật khẩu, Tường Vy đang không biết có nên vào nhà cùng anh hay không, cứ đứng tần ngần ra đó. Thấy thế Đăng Khoa liền hỏi.

- Em định đứng luôn ngoài này chờ anh à?

Tường Vy cười méo xệch, ấp úng không biết nên làm sao. Thang máy lại mở ra, có người đi đến. Cô cũng cuống quýt cùng Đăng Khoa vào nhà.

Căn nhà tối om, bỗng Tường Vy cảm giác có gì đó ấm áp, quen thuộc, ngày càng tiến sát gần mình, đưa tay ra đã chạm ngay vào bộ ngực rắn chắn của Đăng Khoa. Nguy rồi, anh ấy định làm gì mình thật, phải làm sao đây. Cô hoảng sợ kêu lên.

- Á!!! Anh làm gì vậy? Tiến triển như vậy nhanh quá! Em chưa sẵn sàng.

Bỗng nhiên điện được bật lên, ánh sáng khắp căn phòng, thấy rõ Tường Vy đang đưa hai tay ôm đầu, co rúm người lại trong vòng tay rộng của Đăng Khoa. Bấy giờ anh mới lên tiếng.

- Anh bật điện mà, em hét lên cái gì? Em chưa sẵn sàng cái gì?

Nói rồi anh quay đi, phì cười đắc ý vì mới trêu Tường Vy một phen. Còn cô ngơ ngác nhìn theo Đăng Khoa đang quay lưng bỏ đi, không hiểu chuyện gì. Cô đưa hai tay ôm mặt, xấu hổ vì những suy diễn của mình.

Giờ mới thấy rõ căn hộ hiện đại của Đăng Khoa, rất rộng và đầy đủ tiện nghi. Trang trí nhiều cây xanh, không gian rộng rãi xanh mát, còn thấy cả phòng tập thể dục. Thảo nào mà thân hình Đăng Khoa rắn chắc như vậy. Tường Vy thầm nghĩ, và lại giật mình, lắc đầu nguầy nguậy xua đi những suy nghĩ đen tối trong đầu.

- Em làm gì vậy? Sang đây giúp anh!

Đăng Khoa đang ở trong bếp gọi với ra. Tường Vy vội vàng chỉnh trang lại tư thế rồi đi vào bếp với anh, căn bếp thật thơm mùi bánh ngọt.

Vào đến nơi, Tường Vy ngạc nhiên vì có rất nhiều loại bánh được bày biện, đủ màu và đẹp mắt. Cô nhìn quanh một lượt rồi thốt lên.

- Trời! Sao nhà anh nhiều bánh ngọt vậy?

Đăng Khoa mỉm cười, tay đang đóng hộp những chiếc bánh xinh xinh. Anh nói tiếp.

- Là anh làm cho An Nhiên. Lần trước cô bé cho anh kẹo, hôm nay anh làm bánh tặng cô bé.

Tường Vy sửng sốt, ngước lên và hỏi.

- Anh tự làm hả? Anh biết làm bánh luôn hả? Hay là anh nói chơi vậy?

Đăng Khoa vừa cười vừa nói.

- Em thử xem!

Tường Vy chọn một cái maccarons màu hồng xinh xắn, cô đưa lên mũi, chiếc bánh đầy mùi hương dâu tây ngọt ngào. Tường Vy cắn một miếng, rồi gật gù như một giám khảo thực thụ.

- Good job, chiếc bánh đầy hương vị, và mềm tan trong miệng, giống y như hương vị maccarons của Pháp.

- Ngon như vậy à? Anh cũng chưa thử.

Tường Vy nhón lấy một chiếc bánh khác để đưa cho Đăng Khoa và nói.

- Anh cũng thử xem!

Lúc quay lại đã thấy Đăng Khoa đang cúi xuống cắn chiếc bánh trên tay cô lúc nãy. Tường Vy đứng sững sờ, Đăng Khoa nhìn cô và lên tiếng.

- Ừm ngon lắm!

Cả hai nhìn nhau, không biết nói thêm gì. Đăng Khoa ngắm người con gái đang đứng trước mặt một lúc, rồi liếc xuống đôi môi hồng còn vấn vương mùi bánh ngọt. Tường Vy xấu hổ vội quay người sang chỗ khác, giọng lí nhí.

- Anh xong rồi thì đi thôi!

***

Đường phố Sài Gòn về đêm sáng lung linh và tấp nập, đúng với tên gọi "Thành Phố Không Ngủ".

Trên xe, Tường Vy vẫn ngồi lặng im xem điện thoại. Đăng Khoa lại lên tiếng trước, phá vỡ bầu không khí ngượng nghịu.

- Lúc nãy em...nghĩ gì mà hét toáng lên vậy?

Tường Vy vội vàng trả lời.

- Em không có nghĩ gì! Không hề nghĩ gì bậy bạ!

Đăng Khoa nhịn cười, nói vậy là nhận mình có nghĩ gì bậy hả. Nhìn anh giống kiểu người như vậy lắm sao. Vậy sao em còn theo anh về nhà, em cũng có tình cảm với anh phải không. Lúc anh nhìn em, lúc anh đứng gần em, cũng có thể cảm nhận được vẻ bối rối đáng yêu ấy.

- Anh không phải là người tuỳ tiện như vậy...Để lần sau anh sẽ đưa em đến một nơi thật đẹp!

Tường Vy bực bội bỏ điện thoại xuống quay sang.

- Anh nói lung tung gì đó!

Đăng Khoa bật cười và nói tiếp.

- Em hơi hấp tấp rồi đó!

Tường Vy chau mày nói giọng trách móc.

- Em không có! Anh lại nhây rồi đó!

Bỗng tiếng chuông điện thoại Đăng Khoa lại reo lên. Đăng Khoa cầm lên xem, rồi lại đánh ánh mắt sang chỗ khác, xong lại bỏ xuống. Tường Vy thấy thế nhắc nhở.

- Anh không nghe điện thoại à?

Đăng Khoa chăm chú nhìn về phía trước, nói gọn lỏn.

- Đang lái xe mà!

Chiếc xe tiếp tục lao đi trên đường phố nhộn nhịp, đông đúc và lung linh ánh đèn.

***

Bên này, Gia Kỳ vừa lấy điện thoại xuống, đăm chiêu suy nghĩ. Hôm trước đã hẹn sẽ gặp nhau nói chuyện, sao bây giờ mình gọi lại không nghe máy, công việc Tổng giám đốc thật sự bận rộn như vậy sao.

- Gia Kỳ, ngồi đây ăn trái cây, con cứ đứng đó làm gì?

Nghe tiếng mẹ gọi, Gia Kỳ giật mình quay lại và đi đến ngồi xuống sofa. Nhìn cô một hồi, bà lên tiếng.

- Con vẫn chưa vừa ý ai à? Không nghe nói gì về chuyện yêu đương nữa.

Gia Kỳ chép miệng rồi trả lời.

- Con thấy không hợp thôi, toàn qua loa, không phải người con tìm kiếm.

Mẹ Gia kỳ thở dài và nói thêm.

- Tại con kén cá chọn canh quá rồi, mẹ cứ thấy Đăng Khoa nó là được nhất mà con vẫn không ưng, cứ yêu đương lung tung.

Gia Kỳ nghe nói đến tên Đăng Khoa lại trầm ngâm, im lặng ăn trái cây không nói thêm gì, bà lại tiếp tục.

- Đăng Khoa giờ nó cũng có ý trung nhân rồi, con cũng tìm bến đỗ cho mình đi, đừng có ham chơi nữa.

Nghe đến đây, Gia Kỳ sửng sốt, vội hỏi lại.

- Sao mẹ biết tin về anh ấy?

Khẽ nhấp một ngụm nước, bà lại lên tiếng nói.

- Mẹ nghe nhân viên cửa hàng nói lâu rồi, nó có ghé mua sợi dây chuyền trong bộ sưu tập mới của mẹ, tặng cho vợ sắp cưới.

Gia Kỳ nheo mắt hỏi lại.

- Vợ sắp cưới à?

Rồi cô cười nhạt một cái, thầm nghĩ không biết Đăng Khoa sẽ yêu người ra sao, vợ sắp cưới của anh ấy là người thế nào. Đã vì anh mà trở về Việt Nam rồi nhất định phải tìm hiểu. Gia Kỳ dựa ra sau ghế, và nói.

- Dù gì cũng là người quen, con nên gặp và chúc mừng cho anh ấy.

Đăng Khoa, em rất nóng lòng muốn biết anh sẽ yêu người như thế nào.

***

- Hát xì!!!

Đăng Khoa vội lấy khăn giấy rồi hát xì thêm cái nữa, thắc mắc, không biết ai nói xấu mà nãy giờ hát xì mấy cái.

An Nhiên ở trong bếp lon ton đi ra, mang cho Đăng Khoa một ly sữa nóng. Nhanh nhảu nói.

- Con mời chú uống sữa!

Đăng Khoa đón ly sữa từ tay An Nhiên, xoa đầu cô bé rồi không suy nghĩ, đưa lên uống một ngụm. Tường Vy vừa đi ra theo sau vừa lên tiếng.

- Con uống hết sữa rồi thay đồ đi ngủ nha, An Nhiên.

Đăng Khoa bỗng khựng lại, nhìn ly sữa, rồi lại nhìn Tường Vy bối rối, không biết nên giải thích tình huống này như thế nào. Cô cũng ngạc nhiên rồi phì cười đi tới chỗ An Nhiên, cô bé cũng đang bụm miệng cười khúc khích. Tường Vy véo má An Nhiên một cái, rồi nói.

- Ngán sữa rồi làm bộ mời chú uống hả? Mẹ đánh đòn An Nhiên nha! Đi vào dì Thuý Vy pha cho ly khác nhanh lên!

Đăng Khoa gãi đầu, không biết xử lý sao. Tường Vy quay lại nói thêm.

- Lém lỉnh quá!

Đăng Khoa lại cười lên vui vẻ, luôn thích cảm giác ấm cúng và nhiều tiếng cười trong căn nhà nhỏ của Tường Vy. Đăng Khoa nói với vào.

- An Nhiên, chú về nhé! Con uống sữa ngoan, rồi hôm sau chú dắt đi vẽ tranh nha!

An Nhiên vừa ăn bánh, vừa uống sữa cũng nói lớn.

- Dạ, chú ơi! Bánh chú làm ngon số một, ngon hơn mẹ làm.

Tường Vy bĩu môi với An Nhiên rồi cùng Đăng Khoa đi ra ngoài. Cả hai cùng đi ra bãi xe, bước chầm chậm vừa trò chuyện. Có vẻ như không ai muốn ra về, chỉ muốn ở lại bên nhau, nói thêm nhiều chuyện nữa.

- Cảm ơn anh đã làm bánh cho An Nhiên, con bé rất hào hứng!

Đăng Khoa quay sang trả lời.

- Con bé thích, hôm sau anh sẽ làm nhiều hơn.

Tường Vy suy nghĩ rồi lên tiếng.

- Anh thật tài giỏi đó! Có gì anh không biết làm không?

Đăng Khoa bỗng xoay người qua đối diện với Tường Vy, thấy thấp thoáng trên cổ cô có sợi dây chuyền anh đeo. Đăng Khoa nhìn Tường Vy đầy trìu mến, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô. Tường Vy rụt rè lấy tay ra nhưng Đăng Khoa mạnh dạn ghì chặt lại. Anh nhìn cô trìu mến và liếm môi, giọng nói ấp úng, không nói nên lời.

- Tường Vy...Tối hôm đó, anh chưa kịp nói với em...Tường Vy, em...

Điện thoại Đăng Khoa lại reo lên. Tường Vy vội vàng rút tay lại, và e dè lên tiếng, trước khi chạy biến vào bên trong

- Anh trả lời điện thoại đi! Em lên trước đây, cho Thuý Vy còn về! Mai gặp nhau.

Đăng Khoa định gọi lại nhưng tiếng chuông điện thoại cứ thôi thúc, anh chỉ biết đứng nuối tiếc nhìn theo cô đến khi mất hút. Có bấy nhiêu mà cũng không nói nên lời. Anh gãi đầu rồi nghe điện thoại.

- Alo! Thành Vũ à?

- "Anh! Mai có khách hàng muốn tham quan công ty chúng ta."

- Đột ngột vậy, là vị nào đó!

- "Cô ấy nói được bạn giới thiệu dự án, nên muốn tìm hiểu xem, cô ấy giới thiệu là Lucy Phạm."

- Được rồi! Thì cứ đón tiếp, càng nhiều người biết thêm về dự án càng tốt. Vậy nhé!

Nói xong, Đăng Khoa tắt máy, cũng nhanh chóng bước lên xe đi về. Ngồi trong xe Đăng Khoa nhớ lại đang vẻ luống cuống của Tường Vy lúc ở nhà anh, anh lắc đầu và cười một mình. Lúc ấy em nghĩ anh sẽ làm gì em à. Nếu mình làm thật, cô ấy có đánh mình không nhỉ. Nghĩ đến đây, Đăng Khoa lại bụm miệng cười. Anh vội xua đi và bắt đầu lái xe.

Rất nhanh, chiếc xe chạy ra đường lớn, hoà lẫn vào làn xe tấp nập lúc về đêm.

Đăng Khoa giờ đây như cảm nhận được hương vị mới của cuộc sống, không phải chỉ quanh quẩn công ty rồi đi về, như bao năm nay anh đã từng.

Tất cả là nhờ có em và An Nhiên! Tường Vy à!