Đăng Khoa đang chăm chú xem máy tính, chốc chốc lại bàn bạc cùng Gia Kỳ và mở một vài hình ảnh cho cô xem. Cô thì chăm chú nhìn anh.
Anh ấy đúng là vẫn quan tâm, chiều cái tính kiêu kỳ của cô như vậy. Gia Kỳ có nói không làm việc với ai ngoài anh, chẳng phải giờ đây Đăng Khoa cũng bằng lòng ngồi làm việc cùng cô hay sao.
- Anh gửi mail em xem kỹ hơn nha, có gì còn thắc mắc thì hỏi anh! - Đăng Khoa vừa sắp xếp lại hồ sơ vừa nói.
Gia Kỳ cũng chống cằm, mỉm cười và trả lời.
- Làm phiền anh quá, em thấy hơi khát, hay mình xuống sảnh uống chút gì mát mát nha.
Cả hai cùng bước ra khỏi phòng. Đăng Khoa liền đưa mắt nhìn Tường Vy. Cô ấy đang ngồi đau đầu với đống hồ sơ, Thành Vũ đã ra ngoài từ sớm nên công việc có hơi nhiều. Hôm nay cũng xảy ra nhiều chuyện khiến cô không thể tập trung vào công việc. Thấy Tường Vy ngồi một mình giữa đống hồ sơ trước mặt. Đăng Khoa gõ lên bàn và nói.
- Đi uống nước với chị Gia Kỳ, chờ Thành Vũ về rồi làm tiếp em.
Gia Kỳ đứng bên cạnh chép miệng, anh và cô ta gặp nhau mỗi ngày còn chưa đủ sao, cứ phải dính lấy nhau như vậy. Thấy Gia Kỳ tỏ thái độ, còn Tường Vy cũng đang để bụng chuyện lúc nãy, không muốn chạm mặt quá nhiều. Tường Vy cười trừ và nói.
- Dạ thôi! Em tranh thủ cho xong, anh và chị Gia Kỳ đi đi!
Sau đó lại dán mắt vào máy tính. Đăng Khoa quan sát thấy thái độ Tường Vy hôm nay cứ lạ lạ, không biết đang có tâm sự gì. Anh định hỏi thêm thì Gia Kỳ đã khoác tay anh rời đi. Đăng Khoa cũng cùng cô ấy đi xuống dưới sảnh. Lúc này, Tường Vy trầm ngâm suy nghĩ, những lời nói của Gia Kỳ lại có tính sát thương đến vậy, khiến người ta nghĩ mãi không thôi.
Bỗng tiếng điện thoại vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Tường Vy. Cô ấy bắt đầu nghe máy.
- Alo, anh Thành à? Anh đến rồi hả, em xuống ngay!
Đăng Khoa đang ngồi với Gia Kỳ nhưng cứ nghĩ đến Tường Vy. Hay là mình tìm cớ gì gọi cô ấy xuống nhỉ, có khi nào mình ngồi với Gia Kỳ làm cô ấy giận không, chắc cô ấy không phải kiểu người ghen vô cớ vậy nhỉ. Thấy Đăng Khoa cứ quay về phía thang máy suy nghĩ, Gia Kỳ liền lên tiếng.
- Anh có nghe em nói không?
- Hả? À em nói gì? - Đăng Khoa giật mình quay lại.
Gia Kỳ thở dài rồi nói thêm.
- Em nói sinh nhật anh sắp tới có kế hoạch gì chưa? Hay là đến biệt thự ở Vũng Tàu của em, sinh nhật em anh toàn tổ chức. Lần này để em chúc mừng anh!
Nghe Gia Kỳ nói, Đăng Khoa cảm thấy chột dạ. Anh đã sớm lên kế hoạch tổ chức sinh nhật cùng với Tường Vy, mời một vài người bạn thân thiết, vốn định không báo với Gia Kỳ. Nhưng không ngờ cô ấy vẫn nhớ ngày sinh nhật của anh, dụng tâm muốn tổ chức cho anh, trong khi anh vô tình quên đi ngày sinh của cô ấy, không một lời chúc mừng. Dù gì cũng là bạn bè của nhau, anh có chút cảm thấy mình đã hơi vô tâm với Gia Kỳ.
Đăng Khoa hơi chồm về phía Gia Kỳ và trả lời.
- Anh đã có kế hoạch rồi, thư ký của anh sẽ gửi thiệp mời đến em sau.
Gia Kỳ mỉm cười và gật đầu, cả hai cùng nhau nói nhiều chuyện hơn, về những lần sinh nhật cả hai cùng trải qua với nhau. Gia Kỳ thích một sinh nhật hoành tráng, không thua kém gì một minh tinh, quà cáp không đếm xuể. Đăng Khoa thì thích một bữa tiệc đầm ấm bên bạn bè, những người bạn thân tình cùng nhau uống rượu hàn huyên, những giây phút chia sẻ câu chuyện đời mình với nhau thật quý giá.
Nhớ về lần sinh nhật đẹp nhất trong đời Gia Kỳ, Đăng Khoa đã tỏ tình khiến cô rất bất ngờ, vài hôm sau mới quyết định đồng ý. Thời gian trôi qua không bao giờ quay lại, điều đó chỉ là còn kỷ niệm. Đăng Khoa cũng đi qua đời cô, và giờ thuộc về người khác, không còn là của cô nữa.
"Nhưng em sẽ không dễ dàng nhìn người khác độc chiếm anh như vậy, anh phải là của em."
Cả hai cứ thế nói rất nhiều chuyện, không để ý Tường Vy cũng đã xuống sảnh và ngồi ở sô pha tiếp khách phía sau. Lúc này, Thành Thành cũng vừa đến. Anh đeo kính râm với mái tóc vuốt keo vào nếp chỉnh chu, cùng quần jean đậm màu và áo thun đen dài tay, xắn lên vừa vặn khoe thấp thoáng đồng hồ Rolex bản giới hạn. Lúc nào trông anh cũng bảnh và cuốn hút phái nữ như thế. Thành Thành xuống xe và đi vào bên trong. Khi thấy Tường Vy đang ngồi đợi mình, anh liền vẫy tay lớn tiếng gọi.
- Tường Vy! Em đợi anh lâu không?
Vừa nghe gọi, Đăng Khoa liền quay lại, đã thấy Tường Vy tươi cười cùng với Thành Thành. Ánh mắt anh chuyển sang nghiêm trọng nhìn Tường Vy. Lúc nãy cô ấy từ chối đi cùng mình là vì đang đợi Thành Thành sao. Đăng Khoa quay lại, vờ uống nước nhưng cố ý nghe ngóng cả hai.
Anh ấy cũng nhanh chóng tiến tới và ngồi cùng Tường Vy. Cô trả lại chiếc iphone bản mới nhất cho Thành Thành và nói.
- Mất công anh mang điện thoại cho em quá! À, cảm ơn anh đã cho em mượn nha.
Thành Thành lấy kính ra thuận tay cài vào sau gáy và trả lời.
- Em dùng quen rồi thì cứ giữ lấy, anh tặng em!
- Thôi ạ! Em cũng chỉ nghe gọi thôi, dùng của mình quen hơn. - Tường Vy lập tức xua tay.
Nói rồi cô lò dò lắp sim sang điện thoại của mình. Còn anh thì cũng mỉm cười rồi đón lấy điện thoại của mình và tiện tay lướt ứng dụng một chút, đúng là con gái dùng điện thoại, bật ứng dụng lung tung rồi để yên đó. Bỗng tới một ứng dụng vừa mới truy cập, Thành Thành chăm chú xem rồi bụm miệng cười khúc khích. Tường Vy thấy lạ, nhìn sang thử, thấy anh ấy đang xem điện thoại rồi cười một mình, cô cũng ngó nghiêng qua xem sao. Bỗng phát hiện điều gì đó, cô vội giật lại và la lên.
- Á! Em chưa xoá ứng dụng, anh đưa em xoá dùm cho.
Thành Thành cười lớn và đưa điện thoại ra xa, anh còn trêu cô một phen.
- Cái gì đây, sinh nhật bạn trai nên tặng quà gì à? Không ngờ em trẻ con vậy, cái này cũng tra cứu.
Tường Vy ngượng chín mặt, chồm qua nóng lòng muốn lấy lại, nhưng Thành Thành càng cười lớn và cố đưa ra xa trêu cô, khiến cô không với tới được. Tường Vy tức giận.
- Dám xem lén chuyện riêng tư, em giết anh!
- Anh không có, điện thoại của anh mà, anh đọc công khai không có lén. - Thành Thành quay lại nói, tay vẫn vươn ra xa không cho Tường Vy bắt được.
Cả hai cứ thế ồn ào, không để ý Đăng Khoa từ lúc nào đã quan sát tất cả. Lúc nãy nhìn Tường Vy ủ rũ không vui, giờ gặp Thành Thành lại cười nói thoải mái như vậy sao. Cậu ấy làm em vui đến vậy à, còn lén lút giấu anh gặp cậu ấy. Không phải em cũng đã thích Thành Thành rồi đó chứ.
Gia Kỳ cũng chú ý thái độ bồn chồn không yên của Đăng Khoa từ nãy đến giờ. Cô liền châm thêm dầu vào lửa.
- Nhìn cả hai thật thân thiết, cô Tường Vy này thật biết cách thu hút đàn ông.
Đăng Khoa nhìn Gia Kỳ rồi ngăn lại.
- Em đừng nghị luận sau lưng người khác. Tường Vy không phải như vậy.
Một tiếng Tường Vy, hai tiếng Tường Vy, gọi tên cô ta thân mật như vậy à. Gia Kỳ nghĩ và chép miệng không nói thêm gì. Đăng Khoa cũng im lặng uống cho nhanh hết ly nước.
Bên này, Tường Vy bị trêu đến giận dỗi, cô ngồi khoanh tay lại không đôi co với Thành Thành nữa. Anh ấy cũng nhận ra và giật mình liếm môi, chắc mình đùa hơi quá. Anh gãi đầu và tìm cách xin lỗi.
- Giận rồi à? Anh xin lỗi, cụng tay làm hoà nào!
Tường Vy liếc qua thấy Thành Thành đang cuộn tròn bàn tay lại đưa về phía mình, nhưng dù gì anh ấy cũng giúp mình sửa điện thoại và mang qua tận nơi, không thể giận mãi được. Tường Vy cũng đành nắm tay lại cụng một cái vào tay anh ấy.
Ngay lập tức Thành Thành xoè bàn tay ra, để lộ một viên socola thơm ngon. Tường Vy thấy thế liền bật cười và nhận lấy. Thành Thành bất giác cũng cười theo. Tặng một chiếc iphone phiên bản mới cũng không làm cô ấy vui bằng một viên socola, Tường Vy đúng là cô gái đặc biệt.
Bên này, Đăng Khoa lén quay lại quan sát đã thấy Tường Vy và Thành Thành ngồi cười với nhau tình cảm. Anh đã hết chịu nổi, liền uống hết ly nước và tạm biệt Gia Kỳ.
- Thôi anh còn phải làm việc, hẹn gặp lại em!
Rồi anh chóng bước về phía Tường Vy, trong sự ngỡ ngàng của Gia Kỳ. Đăng Khoa đúng là mất trí, anh có phải kiểu người chiếm hữu như vậy đâu, Tường Vy và Thành Thành chỉ nói chuyện bình thường anh lại đứng ngồi không yên như vậy. Thật chướng mắt.
- Em nói chuyện xong chưa? Nhanh lên còn nhiều việc lắm. - Giọng nói Đăng Khoa vang trên đỉnh đầu.
Tường Vy quay lại thấy anh ấy đã đứng ngay đằng sau, cô cũng nhanh chóng đứng lên và vẫy tay với Thành Thành.
- Em còn trong giờ làm việc, nói chuyện với anh sau.
- Vậy anh ngồi đây chờ em tan làm. Anh đưa em qua xem quán bar, cũng gần hoàn thiện rồi. - Thành Thành cũng nghiêng đầu và vẫy tay lại.
Không để Tường Vy trả lời, Đăng Khoa lập tức lên tiếng.
- Chiều tan làm chúng tôi còn đi đón con. Quán bar xong tôi sẽ đưa em ấy sang chúc mừng. Còn bây giờ, tạm biệt.
Nói xong Đăng Khoa nắm tay Tường Vy đi vào thang máy mất hút. Nghe khẩu khí Đăng Khoa như tưởng mình là chồng cô ấy chắc, khoa trương quá rồi. Anh ta sao cứ như bóng ma, đang nói chuyện với Tường Vy chút là lại xuất hiện. Lúc nào cũng để cô ấy trong tầm mắt à. Thành Thành nghĩ và cũng đành hậm hực ra về.
***
Trong thang máy, Tường Vy tiện tay bóc viên kẹo đang cầm trên tay. Đăng Khoa liếc thấy liền cười và trêu cô.
- Còn không? Anh tự nhiên cũng muốn ăn kẹo.
Tường Vy quay qua và đút viên socola ngọt ngào cho Đăng Khoa, anh vừa cúi xuống thì cô nhanh chóng bỏ vào miệng. Còn lém lỉnh cười trêu Đăng Khoa, anh cũng cười và gõ trán cô một cái. Tường Vy buộc miệng nói.
- Anh Thành cho em, có một viên thôi!
Nghe đến đây, cảm xúc dồn nén như bùng nổ, lại là Thành Thành. Anh liền xoay người lại, ấn Tường Vy vào tường, nhìn thẳng vào mắt cô như muốn chất vấn điều gì, nhưng ánh mắt anh chợt dừng lại trên đôi môi hồng e ấp. Cô còn chưa hết giật mình thì môi anh đã nhẹ nhàng áp lên đôi môi còn thơm mùi kẹo ngọt, Đăng Khoa còn tham lam quét qua môi Tường Vy một cảm giác nóng ẩm từ đầu lưỡi của của mình. Tường Vy hốt hoảng đẩy Đăng Khoa ra.
- Anh đừng làm bậy, đang ở công ty đó.
Nhìn thấy đôi môi căng mọng còn ẩm ướt, Đăng Khoa lại đưa hai tay giữ lấy gương mặt Tường Vy và nghiêng đầu trao cho cô một nụ hôn dịu dàng, mơn trớn.
Một giác nóng ẩm lướt qua môi mình, hai tay cô nắm chặt áo vest của Đăng Khoa. Tay anh di chuyển dần xuống cổ, bàn tay to và ấm ôm lấy chiếc cổ thon và ngón cái khẽ di chuyển lên gương mặt thanh tú.
Tường Vy e ấp đáp lại.
Bàn tay anh ôm trọn vùng xương hàm, ngón cái khẽ rê đến chiếc cằm nhỏ nhắn và ấn nhẹ.
Tường Vy cũng hé miệng, run rẩy đáp lại.
Đăng Khoa bạo dạn tiến vào, chạm đến chiếc lưỡi nhỏ còn đang run rẩy.
Tường Vy cũng khẽ đưa tay lên nắm tay anh ấy, tay kia đặt hờ lên ngực Đăng Khoa, nín thở đáp lại.
Thang máy vang lên tiếng chuông báo, Đăng Khoa đưa tay sau ấn nút, thang máy lại di chuyển xuống dưới. Môi anh quyến luyến khám phá đôi môi Tường Vy không rời. Một lúc, Đăng Khoa hôn nhẹ nhàng lại, rồi chầm chậm rời khỏi Tường Vy, viên kẹo lúc này đã nằm gọn trong miệng Đăng Khoa. Anh mới từ từ mở mắt ra và nói.
- Kẹo ngon đó!
Tường Vy giờ mới mở mắt ra, thở đều và mi mắt còn mơ màng nhìn Đăng Khoa, anh cũng nhìn cô say đắm, bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc mềm. Đôi môi Tường Vy như còn đọng lại hương vị của anh ấy, cả hai đều không muốn rời.
Tiếng chuông thang máy vang lên, Tường Vy giật mình đẩy Đăng Khoa ra và bối rối chạy ra ngoài trước. Còn anh ấy cũng đưa ngón cái quẹt môi mình và cười thầm, vừa gãi đầu vừa bước ra sau.
Suốt buổi chiều hôm đó, cả hai đều ngượng ngùng không ai nói với ai câu nào.