Đăng Khoa đang ngồi chơi đồ chơi với An Nhiên, còn Tường Vy nấu ăn ở trong bếp. Cô bé cũng chưa chán lăng kính vạn hoa, cứ nằm ngồi ngắm nghía, rồi lại đưa cho Đăng Khoa xem khi phát hiện thêm điều gì kỳ diệu. Hôm nay, An Nhiên có vẻ rất vui vì được ba mẹ cùng đến trường đón mình, cảm giác có ba thật là oai.
Đăng Khoa ngắm cô bé xinh xắn đang say mê với đống đồ chơi rồi lém lỉnh hỏi dò.
- Con có muốn ăn socola không?
- Dạ muốn! - Ánh mắt An Nhiên liền sáng lên và gật đầu lia lịa.
Đăng Khoa liền lấy ra một hộp kẹo thơm ngon và ra điều kiện.
- Vậy con gọi ba đi!
- Ba ơi! - An Nhiên lập tức gọi to, không suy nghĩ.
Đăng Khoa đắc ý lấy thêm vài viên kẹo ngọt cho An Nhiên, và tươi cười hí hửng xoa đầu cô bé. Vừa quay vào bếp đã thấy Tường Vy khoanh tay đứng đó lườm cả hai. Anh thấy ý đồ bị phát hiện thì liền gãi đầu che đậy sự xấu hổ và từ từ đi vào bếp. Tường Vy vừa xới cơm vừa trách.
- Nó gọi đúng mà, trước sau gì cũng gọi ba, thì gọi từ bây giờ cho quen, em hiểu không?
- Trước sau cái gì, ai thèm cưới anh. - Tường Vy vừa với tay mở tủ lấy thêm bát đũa vừa buộc miệng nói.
Bỗng cô khựng lại, thấy mình đã lỡ lời, cô liền im phắc, mím môi liếc nhìn Đăng Khoa. Tự nhiên lại buộc miệng nói chuyện cưới hỏi, anh ấy không nghĩ mình hấp tấp quá đó chứ. Đăng Khoa nghe Tường Vy nói đến chữ "cưới" thì trái tim bỗng lạc nhịp, đứng nhìn cô ấy không chớp mắt. Anh cũng có ý định đó, từ lúc đưa em và An Nhiên về nhà nhà anh rồi. Em cũng nghĩ giống như anh à.
Đăng Khoa lập tức trêu cô.
- Con gái nói không là có. Em đang cầu hôn anh đó hả? Anh đồng ý.
Tường Vy trừng mắt.
- Đồng ý cái gì, anh điên hả Khoa?
Rồi cô liếc xéo anh một cái, tiếp tục nhón chân, vươn tay lên tủ chén cao. Đăng Khoa bụm miệng che đi nụ cười hạnh phúc. Anh liếm môi nén cười, nhìn Tường Vy, làm mặt giận mà cũng đáng yêu đến thế. Chỉ có em mới dám mắng anh nhiều như vậy, chứ nghe danh Tổng giám đốc ai cũng phải khiếp sợ.
Đăng Khoa cũng nhanh tay mở cửa tủ giúp Tường Vy, cô phản xạ khum người lại, cúi đầu xuống né cửa tủ đang mở ra. Đăng Khoa lại tròn mắt và tiếp tục trêu.
- Em né cái gì? Cánh cửa cao lắm, không trúng em được đâu! Coi nè.
Đăng Khoa vừa nói vừa sửa cho Tường Vy đứng thẳng lên, và đóng mở cửa liên tục mấy lần. Tường Vy ngượng chín mặt, không ngờ anh ấy lại nhây như vậy. Mình không nên để anh ấy biết số đo, cứ mang ra trêu ghẹo người khác. Cô bực mình quay ra dẫm vào chân Đăng Khoa một cái rồi cầm bát đũa bỏ đi.
Anh bị đau bất ngờ khẽ xuýt xoa mấy tiếng, còn An Nhiên thì ôm bụng cười ngặt nghẽo. Anh cũng bực mình lườm Tường Vy, cô gái dịu dàng làm trái tim anh thổn thức đâu rồi. Cô gái này cứ tuỳ ý đánh mắng không thương tiếc, không biết cưới về rồi sẽ quá đáng như thế nào nữa. Suy nghĩ tới đây, anh lại bật cười hạnh phúc, nhưng vội đưa nắm tay lên miệng, cố kiềm lại.
Bữa ăn đơn giản với những món mà An Nhiên thích, chỉ là món trứng chiên cà chua, sườn ram chua ngọt, cá chiên giòn, ăn kèm rau tươi và canh rau củ bình thường. Nhưng Đăng Khoa và An Nhiên tranh nhau ăn rất ngon lành. Là một bếp trưởng, từng nếm qua nhiều món ăn độc đáo khắp thế giới, nhưng có lẽ bữa cơm người anh yêu tự tay nấu, mới là ngon số một như An Nhiên nói.
Hương vị gia đình đầm ấm khiến anh cứ muốn lấp đầy chiếc bụng đói, mặc kệ chế độ ăn kiêng tập gym gì đó.
Cả ba người vừa ăn cơm vừa trò chuyện rất vui vẻ. An Nhiên cũng líu lo kể chuyện trên trường cho ba mẹ nghe không ngớt lời. Sài Gòn chiều hoàng hôn lãng mạn, có gia đình nhỏ ngồi quây quần thật ấm áp. Trái tim Tường Vy lại thấy xao xuyến. Cảm thấy vừa hay An Nhiên cũng rất mến Đăng Khoa, như định mệnh đã sắp đặt trước. Những người yêu thương nhau sẽ về lại bên nhau, sống cuộc sống hạnh phúc suốt đời.
***
Rất nhanh đã đến tối muộn.
An Nhiên nằm im trên gối, tay vẫn ôm khư khư lăng kính vạn hoa, mắt lim dim nhìn Đăng Khoa đang ngồi sát bên giường kể chuyện cho mình nghe. Là câu chuyện lúc nhỏ anh rất thích nghe ba kể, truyện "Kẹp Hạt Dẻ".
Giọng Đăng Khoa trầm ấm.
- Clara thốt lên rằng cô ước gì chuyến phiêu lưu này sẽ không bao giờ kết thúc. Hoàng tử nhìn cô và nói rằng nó sẽ không kết thúc cho những ai biết tìm nó ở đâu.
An Nhiên cũng ngáp dài và nói, giọng nói ngái ngủ nhỏ dần.
- Con cũng không muốn kết thúc...con muốn...ba đọc truyện...cho con...nghe mãi...
Đăng Khoa chồm lên nhẹ nhàng đặt lên trán An Nhiên một nụ hôn và thì thầm.
- Chúc con ngủ ngon!
Rồi cô bé chìm vào giấc ngủ, đêm nay chắc cô bé sẽ có một một giấc mơ đẹp cùng những chuyến phiêu lưu đến các vương quốc khác nhau, giống như Clara.
Khi chắc cô bé đã ngủ say, Đăng Khoe khẽ khàng bước ra khỏi phòng, hành động nhẹ nhàng như sợ làm An Nhiên thức giấc. Vừa ra ngoài đã thấy Tường Vy ngồi đưa hai tay đan vào nhau, chống lên cằm và hạnh phúc nhìn Đăng Khoa. Từ nãy giờ cô đã thấy anh ân cần kể chuyện và dỗ An Nhiên đi vào giấc ngủ. Anh cũng mỉm cười và bước đến ngồi xuống với cô.
Tường Vy lên tiếng trước.
- Cảm ơn anh!
- Tại sao lại cảm ơn? - Đăng Khoa không hiểu, liền hỏi lại.
Tường Vy hơi nghiêng đầu và đôi môi hồng hơi cong lên suy nghĩ và từ từ nói.
- Vì đã đối tốt với mẹ con em!
Đăng Khoa cũng nhìn cô mỉm cười, anh phát hiện trên bàn còn mấy viên socola sót lại. Bỗng suy nghĩ điều gì, anh liền tiện tay bóc một viên ra và đút cho Tường Vy, cô ấy còn đang bất ngờ thì anh đưa ngón tay cái quẹt khẽ đôi môi mềm và nói.
- Anh tốt vậy, thì em chỉ được chú ý một mình anh thôi. Chỉ được nhớ đến nụ hôn của anh thôi. Trả em viên kẹo ngọt lúc chiều này!
Anh vốn không phải người ích kỷ, nhưng lần này lại khác, chỉ muốn ích kỷ giữ em bên cạnh mình, em tuyệt đối không được có ý nghĩ gì với Thành Thành thiếu gia.
Tường Vy liếm môi và nhớ lại lúc hôn Đăng Khoa trong thang máy, một nụ hôn ngọt ngào. Cô rất yêu Đăng Khoa, hành động ân cần chiều chuộng của anh dành cho mẹ con cô rất rõ ràng, khiến người ta dễ xiêu lòng, và có lẽ anh cũng yêu cô. Tình cảm cả hai đến rất tự nhiên. Nghĩ lại, chắc cô cũng đã có tình cảm với anh từ lần đầu gặp gỡ tại quán cafe hôm đó. Bỗng nhớ ra điều gì, Tường Vy liền chồm đến hỏi.
- Cafe em pha ngọt lắm à, anh uống nhiều vậy không sao chứ?
Đăng Khoa phì cười và đưa tay vuốt nhẹ chiếc cằm nhỏ nhắn và trêu cô.
- Anh chỉ lên cân tí thôi. Thật ra... cafe em pha dở tệ, nhưng em xinh đẹp nên được bỏ qua.
Tường Vy bịt miệng che đi nụ cười xấu hổ. Đăng Khoa cũng nghiêng đầu, nhìn cô gái trước mặt và lại nở nụ cười chiều chuộng. Bỗng ánh mắt Tường Vy chợt trầm ngâm suy nghĩ. Vì mình đẹp nên được bỏ qua à, nếu mình không đẹp như những gì anh ấy tưởng, anh ấy sẽ còn đối tốt với mình như vậy không nhỉ. Tường Vy sờ nhẹ lên bụng mình và nhẹ nhàng hỏi.
- Vậy... nếu em xấu xí, thì chắc anh sẽ sợ chạy mất, chứ không phải tình nguyện uống cafe mỗi ngày phải không?
Đăng Khoa liền đưa tay khẩy nhẹ chiếc mũi thanh thoát của Tường Vy và trả lời.
- Anh đã thấy hết dáng vẻ xấu xí nhất của em rồi, anh cũng chạy nhưng mà chạy về phía em.
- Em làm gì có lúc ấy! - Tường Vy bật cười và không công nhận.
- Thật mà, lúc em say khướt, nôn thốc nôn tháo trong tolet. Cả lúc ở Đà Lạt, mới tắm xong, tóc tai bù xù, còn chưa kịp trang điểm, còn kéo anh vào phòng.
Nghe đến đây, Tường Vy ôm mặt xấu hổ, tự nhiên lại nhắc làm gì. Nhưng đó không phải là điều cô muốn nói. Tường Vy lấy tay ra, ánh mắt lại trầm ngâm, cô muốn hỏi nhưng không biết phải hỏi như thế nào. Tường Vy từ từ nói tiếp.
- Đó vẫn chưa phải xấu xí nhất mà. Ý em là... thời gian trôi qua... trải qua một số chuyện... em không còn đẹp như anh tưởng tượng kìa.
Đăng Khoa ngẩn ngơ suy nghĩ rồi lại bật cười. Tường Vy cũng không hiểu sao anh ấy lại cười. Đăng Khoa khẽ vuốt lên mái tóc mềm và lắc đầu, đúng là con gái, hay suy nghĩ lung tung, lời nói của cô ấy tuy có ẩn ý, nhưng mình có thể hiểu được. Anh trả lời.
- Anh cũng rất muốn biết khi về già trông em sẽ như thế nào. Nhưng anh cũng sẽ già, anh sẽ là ông già, yêu bà già Tường Vy nhất.
Hoá ra Đăng Khoa lại tưởng cô sợ khi già đi, không còn xinh đẹp, thì anh ấy sẽ chán cô. Nhưng em muốn hỏi, là lúc em chưa già, nhưng đã mang vết tích không thể xoá nhoà sau một lần sinh nở, anh có còn yêu em không. Nhưng rồi Tường Vy lại thôi, không muốn nghĩ đến nữa. Cô vẫn không đủ tự tin rằng Đăng Khoa sẽ không sợ những vết sẹo đó, và tiếp tục yêu cô. Có lẽ nên giấu đi, được lúc nào hay lúc ấy.
Tường Vy xốc lại tinh thần và nói.
- Ai là bà già chứ, anh mới già đó, mắt anh lại có thêm dấu chân chim rồi kìa. Về ngủ sớm đi.
Nói rồi cô vội đi ra mở cửa và đưa tay mời Đăng Khoa ra về. Anh cũng đứng dậy, và chầm chậm bước đến, thích đuổi mình về lúc nào là đuổi. Anh bước ra ngoài, Tường Vy toan đóng cửa lại thì Đăng Khoa lại xoay người lại, như nhớ ra điều gì.
- Anh quên!
Tường Vy cũng ngước lên ngơ ngác, chờ đợi xem anh ấy quên cái gì.
Rồi anh nhanh chóng cúi xuống hôn phớt lên đôi môi mềm và thì thầm.
- Chúc em ngủ ngon!
Nói xong vẫy tay cười với cô. Tường Vy cũng mỉm cười hạnh phúc, vẫy tay tạm biệt anh, và đóng cửa lại. Đăng Khoa thở dài rồi lửng thửng ra về, thật không muốn về chút nào.
Bỗng có người đi ra và tiện tay ném bịch rác ngay trước cửa nhà rồi quay đi. Đăng Khoa tròn mắt và liền gọi.
- Này! Dì kia, sao lại vứt rác ở đây!
Bà ta hậm hực quay lại và nói.
- Chân tôi đau không thể xuống dưới đường được.
- Chân đau thì tuỳ tiện vứt rác trước nhà người khác à? - Đăng Khoa bực mình nói lý.
- Cũng đâu phải nhà cậu!- Bà ta ngang ngược trả lời.
Đăng Khoa thấy thái độ ngang ngược biết chắc đây là người khiến Tường Vy phải chịu uỷ khuất, tính cô ấy là vậy, cứ thích im lặng tránh ồn ào. Còn anh thì không, phải làm cho ra ngô ra khoai.
- Được, dì nói đau chân sao lúc này nhảy ở quảng trường hăng say thế?
Bà dì hất mặt trả lời.
- Tôi không nhảy ở đó, tôi nhảy ở phố đi bộ.
Nghe đến đây Đăng Khoa liền nhướn một bên chân này nhìn bà dì khó ưa. Bà ta chột dạ, nhưng cũng trừng mắt đứng đó nhìn Đăng Khoa. Anh hất mặt về phía túi rác to tướng, mắt vẫn không rời bà dì và nói.
- Hay để tôi nói bảo vệ kiểm tra camera xem ai đúng ai sai nhé. Dì thích mất công hay mất mặt.
Bà dì thấy không thể cãi lại liền hậm hực xách túi rác xuống cầu thang, biết có camera quan sát chắc bà ấy không dám ngang ngược nữa. Đăng Khoa cũng phủi tay đi về.
Lúc không còn ai nữa, Tường Vy mới mở cửa, ló đầu ra ngó nghiêng. Rõ ràng lúc nãy đang tắm nghe có tiếng nói chuyện. Tưởng là bà dì khó ưa lại vứt rác bừa bãi làm bảo vệ truy hỏi, nhưng không, hành lang vẫn rất sạch sẽ. Chắc nghe nhầm thôi, cô cũng nhún vai trở vào nhà.