Em Là Định Mệnh Của Anh

Chương 89: Giữ Khoảng Cách (4)



Một ngày làm việc bình thường tại công ty Halles Vietnam.

Đăng Khoa tranh thủ pha một ly cafe cho buổi sáng thêm tỉnh táo, một thói quen thường thấy ở anh. Đứng ngắm cảnh vật trong trẻo buổi sớm mai qua cửa kính, sau một đêm mưa cảnh vật trông tươi mát hơn. Anh hài lòng khẽ đưa ly cafe lên môi và nhấp một ngụm, bỗng anh dừng lại liếm môi và nhìn ly cafe chằm chằm, không phải là vị này. Chắc uống ngọt quen rồi, giờ pha bình thường cứ thấy lạ lạ.

Đứng suy nghĩ một vài giây, anh xé thêm một gói đường đổ hết vào ly. Nhưng uống vẫn thấy vị ngang ngang không đúng, chắc là phải thêm sữa. Nghĩ rồi anh lại thêm một thìa sữa vào, rồi lại gật gù đưa lên môi uống thêm một ngụm.

Đăng Khoa nhăn nhó, chép miệng mấy cái, bây giờ ly cafe ngọt lắm rồi, mà sao vẫn không như ý anh. Không phải hương vị anh thường uống. Đăng Khoa bực mình vứt luôn ly cafe vào sọt rác. Lúc này Xuyến Chi bước vào, anh liền dặn dò trước khi đi ra ngoài.

- Mua lại loại cafe cũ cho anh, loại mới uống không ngon gì hết!

Làm Xuyến Chi cứ đứng ngẩn tò te không hiểu gì sất. Cô nhún vai.

- Ủa! Cũng loại đó mà, có ai đổi đâu!

Vào đến phòng mình, thấy chỗ ngồi cạnh Thành Vũ vẫn còn trống, anh liền dừng lại một lúc. Thành Vũ ngước lên quan sát thái độ cũng chợt hiểu ý anh, anh ấy nhấc lại gọng kính và lên tiếng.

- Tường Vy xin đi trễ một tí anh!

Anh liền lườm Thành Vũ rồi đi vào phòng, có ai hỏi đâu mà trả lời. Làm anh ấy cũng không thể hiểu nổi, rõ ràng rất để ý, nhưng cứ tỏ ra lạnh lùng. Rồi Thành Vũ cũng đành lắc đầu, tiếp tục công việc.

Đăng Khoa thả mình trên chiếc ghế bành và xoay qua xoay lại suy nghĩ hồi lâu. Nghĩ chán anh lại với lấy lịch để bàn xem xét, thấy ngày hôm nay được đánh dấu mực đỏ rõ ràng và ghi chú tên An Nhiên. Anh bỗng giật mình, thái độ như chợt nhớ ra điều gì, vội vội vàng vàng vơ lấy áo vest đi nhanh ra ngoài.

***

Tại trường mẫu giáo.

Hôm nay lớp năng khiếu hội hoạ tổ chức cuộc thi cho các bạn nhỏ. An Nhiên cũng hào hứng tham gia, các thiên thần nhỏ đang hoàn thành các bức tranh của mình. Chốc chốc cô bé lại nhìn xuống phía Tường Vy, cô cũng hướng ánh mắt long lanh về phía con gái, và giơ ngón tay cái ra ý muốn nói con là số một. Cô bé lại phấn chấn và tiếp tục tô màu cho bức tranh của mình.

Đăng Khoa từ lúc nào đã có mặt, anh đứng ngoài cửa lấp ló tìm kiếm An Nhiên. Khi đã thấy cô bé và Tường Vy, anh lặng lẽ đứng bên ngoài khoanh tay ngắm bạn nhỏ của anh đang chăm chú hoàn thành bài thi của mình. Vẫn là gương mặt thiên thần bầu bĩnh, hai bím tóc điệu đà thường thấy, đôi mắt tròn thơ ngây trong sáng. Bóng dáng bé nhỏ khiến người ta cứ muốn chiều chuộng mãi.

Nhà anh vốn ít người, anh Đăng Vũ và chị dâu cưới nhau đã bảy năm vẫn chưa thấy tin vui, nên căn nhà từ lâu đã thiếu tiếng cười trẻ thơ. Có lẽ vì thế mà anh rất thích con nít, nên khi gặp An Nhiên, anh đã nảy sinh tình cảm đặc biệt. Rất yêu chiều và bênh vực cô bé. Tuy muốn giữ khoảng cách với nhau, nhưng chiều nào anh cũng đứng xa xa nhìn hai mẹ con nắm tay nhau đi về. Trong lòng cũng rất nhớ An Nhiên, nhớ những lần chơi đùa cùng nhau, lén lút Tường Vy cho ăn thêm bánh kẹo và kể chuyện hàng giờ dỗ bạn nhỏ của anh vào giấc ngủ.

Đang đứng lấp ló theo dõi thì cô giáo bước đến và lên tiếng.



- Ba An Nhiên! Anh tới rồi sao không vào trong?

Vừa nghe cô giáo gọi "ba An Nhiên", Tường Vy giật mình quay lại, đã thấy Đăng Khoa đứng ra hiệu suỵt với cô giáo. Cô đứng lên ngỡ ngàng nhìn anh, không hiểu tại sao anh ấy lại có mặt ở đây, vì cô chưa hề nói gì với anh về cuộc thi hôm nay. Thấy hành động bị bại lộ, anh cũng đành khép nép đi vào theo sự hướng dẫn của cô giáo.

Anh cũng ngồi xuống và bâng quơ nhìn sang chỗ khác, cả hai ngồi cách nhau một khoảng. Đến khi có phụ huynh quay lại chỗ ngồi, cả hai mới xích lại gần nhau. Bờ anh rộng lớn của anh chạm vào đôi vai bé nhỏ của Tường Vy, không còn giữ khoảng cách. Tường Vy rụt rè lên tiếng trước.

- Sao anh lại tới đây?

- Anh hứa sẽ đến cổ vũ An Nhiên mà, không được nói dối con nít đâu! - Anh cũng thì thầm trả lời.

Nghe đến đây, trái tim cô lại thổn thức. Một lời nói ngây ngô của trẻ con anh cũng ghi nhớ trong lòng sao. Hôm qua An Nhiên khóc vì nhớ anh, vừa hay hôm nay anh lại xuất hiện. Sự có mặt của anh phút chốc khiến cô mủi lòng. Không ngờ anh vẫn đối tốt với mẹ con cô như vậy, dù bây giờ đã không còn là gì của nhau.

An Nhiên lại lú đầu ra sau bản vẽ, nhìn về phía mẹ. Ánh mắt cô bé bỗng sáng long lanh lên khi nhìn thấy Đăng Khoa, cô bé hào hứng vẫy tay và gọi anh. Anh ấy cũng tươi cười, nghiêng đầu vẫy tay lại. Đoạn anh đưa hai tay lên miệng hô to.

- Cố lên con gái! An Nhiên là số một!

Có lẽ anh là người cổ vũ to nhất, khiến các vị phụ huynh đều ngoái nhìn. Tường Vy ngượng ngùng cười trừ, đang không biết có nên xin lỗi không thì mọi người không ai bảo ai, cũng hô to cổ vũ tinh thần cho thiên thần nhà mình. Không khí trở nên náo nhiệt hẳn. An Nhiên cũng phấn chấn, cười tít mắt theo cho đến khi cô giáo nhắc nhở mới lật đật hoàn thành bài thi.

Cuối hoạt động, mọi người cùng nán lại chụp ảnh kỷ niệm. Cô giáo cũng hướng dẫn Đăng Khoa và Tường Vy đứng chung với nhau để chụp hình. Anh hơi ngập ngừng, sợ sẽ làm Tường Vy không thoải mái. Còn cô thấy anh có lòng cũng không nỡ đuổi anh về. Cô nhìn anh mỉm cười và gật đầu nhè nhẹ, rồi cả hai cùng tiến về sân khấu.

An Nhiên đúng là rất nhớ anh, liền chạy nhanh về phía cả hai. Anh cũng ngồi xuống ôm chầm lấy cô bé, và bế bổng lên vai. Được ôm bạn nhỏ trong vòng tay, anh lại thấy xúc động không kiềm được, anh hôn nhẹ lên đôi má bầu bĩnh một nụ hôn nhẹ. Cô bé cũng ôm gương mặt anh và hôn chụt lên gò má và ngây thơ nói.

- Chú đi công tác về rồi hả? Hôm qua con nhớ chú quá rồi con khóc luôn!

- Vậy hả? Chú cũng nhớ con! - Đăng Khoa xúc động trả lời.

Đoạn anh nhìn Tường Vy thắc mắc, có lẽ cô bé cũng rất nhớ anh nhưng Tường Vy lại nói dối không muốn cả hai gặp nhau. Cô bỗng thấy chột dạ, sao lúc đó nửa tỉnh nửa mê mà cũng nhớ hay vậy trời. Sợ cô bé nói thêm gì linh tinh, cô liền ra hiệu im lặng và nhắc nhở nhìn vào máy ảnh.

Cả nhà lại hạnh phúc tươi cười chụp ảnh, như trước đó chưa hề có cuộc chia xa.

***

Tại một khách sạn trên thành phố.

Ánh nắng gay gắt chiếu qua khung cửa sổ làm Thành Thành cảm thấy chói mắt, anh khẽ mở mắt ra nhưng cảm thấy đau đầu không tả nổi. Anh uể oải chống tay ngồi dậy, hé mắt ra đã thấy một cô gái ngồi trên giường mình đang xỏ đôi giày cao gót vào.



Thành Thành hoảng hồn, nhìn chằm chằm vào cô gái ấy. Cô ấy cũng phát hiện anh đã tỉnh dậy, gương mặt lập tức trở nên bối rối, cô gãi đầu ấp úng giải thích.

- Anh... đã dậy rồi à? Em định... rời đi, nhưng vô tình làm anh thức dậy hả?

- Sao em ở đây, Mỹ Linh? - Anh cũng ngơ ngác hỏi lại.

Mỹ Linh chính là cô gái tình một đêm hôm ấy với Thành Thành, sau đó anh ấy lạnh lùng trả một cái thẻ ngân hàng, cô đã phẫn nộ ném lại và quay bước. Hôm nay lại gặp lại nhau trong tình cảnh này. Cô ấy ngỡ ngàng, rồi mím môi cúi đầu không biết nói sao, có vẻ anh ấy không nhớ gì cả.

Anh cũng nhìn quanh căn phòng khách sạn, và nhìn lại mình, một vài giây sau cũng ngập ngừng lên tiếng.

- Xin lỗi em! Tối qua... anh say quá.

Mỹ Linh khẽ lắc đầu mấy cái và ngượng ngùng trả lời trước khi rời đi.

- Không sao... vậy em đi trước! Tạm biệt anh.

- Để anh đưa em về! - Thành Thành lập tức ngăn lại.

Hôm đó, anh lạnh lùng mặc kệ cô có thật lòng hay không, mặc kệ cô tự bắt xe đi về, mặc kệ tấm lòng của cô. Hôm nay, cô vốn định lặng lẽ ra về không làm phiền anh ấy, nhưng anh lại chủ động mở lời, khiến cô bỗng cảm động rưng rưng nước mắt nhìn anh.

Thấy thái độ rụt rè của cô ấy, anh lại thấy mủi lòng. Anh nhớ lại lời nói của Tường Vy, vì sự tuỳ tiện của anh mà làm buồn biết bao người. Nên anh bất giác muốn bù đắp cho cô ấy.

- Sao em lại khóc, anh... không làm em đau chứ?

Mỹ Linh bật cười, nhận được sự quan tâm của anh, cô thấy rất vui. Cô lau nước mắt và lắc đầu mấy cái. Có vẻ cô cũng có tình cảm với anh từ lâu, còn anh thì vô tâm không để ý tới.

Cả hai cùng bước ra khỏi khách sạn, Mỹ Linh còn tình tứ khoác tay anh và trò chuyện thỏi mái. Anh gợi ý đi ăn gì rồi về, cô cũng vui vẻ đồng ý. Hai người vừa đi vừa nói chuyện, không biết Đăng Khoa từ khi nào đã để ý đến. Xe anh ấy đang dừng đèn đỏ bên kia đường, vô tình chứng kiến Thành Thành bước ra từ khách sạn với người con gái khác.

Anh nhìn trừng trừng vào cặp đôi đến khi cả hai bỏ đi mất hút. Trong đầu hiện lên hàng vạn câu hỏi. Tại sao cậu ta lại tình tứ đi cùng người khác, tại sao lại đi ra từ khách sạn, cậu ta đang quen Tường Vy mà, sáng nay ngày đặc biệt của An Nhiên cũng chỉ có mình cô ấy đi cùng con bé...

"Cậu chăm sóc mẹ con cô ấy kiểu gì vậy?"

Đèn đã chuyển xanh từ lúc nào, nhưng anh mải chau mày suy nghĩ không để ý đến. Đến khi xe sau hết chịu nổi bấm còi inh ỏi hối thúc, anh mới giật mình từ từ lái xe chạy thẳng. Ánh mắt vẫn chau lại, đong đầy những nghĩ suy.