Thoáng chốc cũng đã được sáu tháng kể từ ngày hai người đăng ký kết hôn. Ba mẹ Lâm tháng trước tặng cho cặp vợ chồng son này một cặp điện thoại di động, của cô màu trắng, của anh màu đen.
Hôm nay là sinh nhật của Lâm Ý Hân, anh muốn tạo cho cô một bất ngờ nên cố ý xin được về sớm. Trên đường về, anh tạt ngang qua tiệm bánh sinh nhật lấy chiếc bánh mình đã đặt trước, chiếc bánh kem hình vuông, phía trên được vẽ khuôn mặt một người người con gái mà anh yêu nhất, cô gái xinh đẹp nhất cuộc đời này, vâng không ai khác chính là khuôn mặt của Lâm Ý Hân cô.
“Cô gái này trông hợp mắt nhỉ, cũng có chút quen mắt!” một giọng nói đàn ông phát lên bên cạnh anh.
“Cút” Tống Hải Thành ngẩn đầu lên nhìn người phát ra giọng nói đó, là một tên anh không muốn gặp nhất Đào Lãnh, anh đanh mặt thốt lên một chữ ngắn gọn, đôi mắt lạnh băng khí thế áp người. Kẻ bên cạnh phản xạ tự nhiên từ đôi mắt sắc lạnh kinh người đó, hắn ta có chút rút về phía sau vài bước, nhưng một lúc sau hắn lại tiến đến đối diện mặt Tống Hải Thành trừng mắt lại.
“Tao nhớ ra mày rồi, mày là cái thằng đánh tao năm ngoái, tao tìm mày suốt, cũng may bà già tao bảo tao vào đây lấy bánh cuối cùng gặp mày ở đây, hôm nay mày tận số rồi!” Đào Lãnh giọng giễu cợt.
“Hôm nay tao không rảnh, khi khác nhé!” Tống Hải Thành cầm chiếc hộp chứa bánh kem xoay lưng rời đi.
“Mày nghĩ mày đi được à!” mắt Đào Lãnh long sòng, nhắm hướng anh mà lao tới.
“Má nó, phiền thật chứ!” Tống Hải Thành nghiến răng xoay người né tránh.
“Sao dám đánh với tao không?” Đào Lãnh nhìn anh thách thức.
“Được mày đợi tao một chút” anh quay lại bàn vừa rồi anh vừa nhận bánh.
“Chị gửi bánh này đến địa chỉ này cho tôi nha, đây tiền phí em gửi chị!” vừa nói anh vừa viết địa chỉ nhà cô vào một mẫu giấy đưa cho cô nhân viên bán hàng.
“Bánh bà già tôi đặt cũng gửi về nhà cho tôi đi, ông đây bận rồi!” Đào Lãnh nói vọng vào.
“Được rồi đi thôi!” Tống Hải Thành đi ngang qua Đào Lãnh lên tiếng.
Thật thì Tống Hải Thành cũng chẳng muốn đánh với tên này, anh chỉ sợ hắn lại làm hại đến vợ yêu của mình, đành làm một trận kết thúc phiền phức vậy.
Tống Hải Thành đi đằng trước, Đào Lãnh đi phía sau, hắn cầm điện thoại lén lút gửi một tin nhắn cho ai đó rồi nhanh chóng cất điện thoại vào túi. Cả hai cùng đến một công trường bỏ hoang, Đào Lãnh đi phía sau nhanh như chớp hắn một cước đạp về phía anh, Tống Hải Thành chưa kịp chuẩn bị, lại bị đánh lén không kịp tránh liền ăn trọn cú đá của hắn.
Thấy anh ngã nhào hắn cười hả hê lại tiếp tục tiến về phía anh hòng tẩn cho anh vài cú nữa, nhưng anh nào chịu nằm yên đợi hắn đến, Tống Hải Thành nhanh chóng đứng lên chặng ngang cái ý định của Đào Lãnh.
Đào Lãnh đang đà chạy đến chỗ anh liền bị anh chặn lại, anh tung cho một cú đấm vào mặt khiến hắn bật cả máu miệng. Lại một lần nữa tung chân đạp vào bụng Đào Lãnh đá mạnh hắn ra xa.
Đào Lãnh ôm bụng đau lồm cồm bò dậy, lại một lần tiến về phía anh hòng đá vào chân anh, một lần nữa anh tránh được, hắn tức tối quyết không bỏ qua cho Tống Hải Thành.
Bỗng một giây sau, hai ba tên từ phía sau anh nhào đến, một tên cặp cổ, hai tên khóa tay anh lại.
“Haha, mày là thằng ngu, tao đâu có ngu như mày đến đây mà không chuẩn bị trước” Đào Lãnh cười ha hả tiến về phía anh, hắn đưa tay vỗ vỗ má anh nghe chang chát.
“Thằng khốn, mày muốn tao đánh với mày thế mà giờ mày lại gọi thêm người, mày là thằng hèn” Tống Hải Thành trừng mắt, phun vào mặt Đào Lãnh một bụm nước bọt khinh bỉ.
“Tao đâu có ngu, lần đó tao phải nằm viện một tuần lễ vì mày, làm sao tao không biết mày mạnh như thế nào, không gọi thêm người để lần này tao liệt giường luôn à” Đào Lãnh tay nắm thành quyền, đấm mạnh vào bụng anh.
“Chó chết có ngon đấu tay đôi đi!” đôi mắt Tống Hải Thành đanh lại giọng chín phần câm ghét, anh tung chân đạp vào bụng Đào Lãnh khiến hắn chịu lực mà lui ra sau vài bước, miệng hộc một bụm máu tươi.
“Má nó, chúng bây đánh nó cho tao!” Đào Lãnh tức tối hét lên.
Ba tên đang kiềm kẹp anh bỗng buông anh ra, cả bốn người đều nhằm về phía anh mà đánh, tên nào tên nấy hì hục đấm đá trên người anh.
Tống Hải Thành nắm lấy cổ tay một tên, kéo mạnh hắn xuống, lấy thân hắn che chắn người mình rồi nhanh chóng thoát thân. Sau khi đứng lên được, nhanh như chớp anh nắm lấy cổ áo Đào Lãnh tung ba bốn cú đấm liên hoàn vào mặt hắn, thấy ba tên còn lại cũng bắt đầu tiến nhanh về phía anh, Tống Hải Thành xoay lưng đạp tung từng người.
Đào Lãnh thoát được một trận loạng choạng, trong miệng như có vật gì vừa rơi ra, hắn phun một ngụm máu tươi còn kèm thêm hai ba chiếc răng.
Dù thể lực anh khỏe đến mấy, nhưng khi phải đánh cùng lúc bốn tên lâu như vậy lại có chút mệt, Tống Hải Thành muốn mau chóng kết thúc để về đón sinh nhật vợ yêu nữa.
Anh đạp mạnh vào từng tên, từng người từng người ngã xuống, nằm đó không dậy nổi. Cuối cùng phủi phủi quần áo, xoa xoa tay chân cho sạch bụi bẩn rồi thở ra một hơi nhìn bọn chúng một cái rồi quay lưng muốn rời đi.
Bộp
Hự…
Một tên trong nhóm Đào Lãnh bỗng đứng dậy, tức tối cầm một chiếc gậy gần đó, âm thầm tiến nhanh về phía anh, vung gậy lên đánh lén vào đầu anh.