Quãng đường từ nhà An Nhiên đến thành phố Uông Bí chỉ khoảng ba mươi kilomet. Khôi Nguyên có thể tự về thẳng nhà mình, thế nhưng anh lại muốn dừng chân làm khách ở Hạ Long một ngày.
Ngọc My còn chưa công khai chuyện tình cảm với ba mẹ, cô bé muốn thêm chút thời gian khi công việc cả hai ổn định rồi mới chính thức ra mắt cũng không muộn, ngược lại ba mẹ sẽ càng yên tâm. Cho nên suốt cả bữa cơm con bé cứ lúng túng như gà mắc tóc, hai má lúc nào cũng hồng hồng như đang tuổi dậy thì vậy. An Nhiên nhìn em gái mà không kìm được hứng thú trêu ghẹo một phen.
- Ba mẹ, tụi con nghỉ ngơi vài hôm rồi sẽ chính thức đi làm, Ngọc My cũng lớn vậy rồi mẹ xem có đối tượng thì gả sơm đi có phải đều là chuyện tốt hay không?!
- Mấy đứa không thể tìm được bạn trai hay sao?! nếu vậy bạn mẹ cũng có mấy cô rất muốn giới thiệu con trai họ đấy. Hay là...
Ngọc My nghe vậy đã vội vội vàng vàng lên tiếng can ngăn mẹ mình, lại còn đưa mắt lườm trộm chị gái. Trong khi ba cô và Khôi Nguyên vẫn điềm đạm dùng bữa, nhà không mấy khi có khách, ông cũng muốn uống vài li thế nhưng buổi chiều đã phải về cơ quan nên lại thôi. Đành hẹn khi khác, có thời gian chú cháu sẽ mời nhau một trầu, ông là rất ưng cậu trai này rồi, rể cả hay rể út với ông đều duyệt hết.
- Vậy Khôi Nguyên sẽ về Uông Bí công tác sao?!
Thấy hai chị em nhắc đến công việc ông cũng muốn hỏi một chút.
- Dạ không ạ, cháu và An Nhiên sẽ cùng làm ở bệnh viện Đa Khoa Liên Á., vừa hay nằm giữa hai thành phố ạ. Nhưng mà từ nhà mình qua có lẽ gần hơn một chút.
- Vậy hả, tốt quá. Bệnh viện đó rất tốt, lại lớn như vậy, hai đứa phải cố gắng nhé.
- Vâng ạ.
- Quan trọng là chỗ đó lại rất ngần toà án của tỉnh đó ba, không phải Ngọc My sẽ làm ở đó sao?
An Nhiên nhìn em gái cúi mặt nhìn bát cơm mà thấy mình làm chị đúng là hơi thiêu xót rồi.
- ừ, thì ba đứa sẽ thường xuyên gặp nhau được rồi.
Mẹ cô thêm vào, nhưng dường như bà đã hiểu được hàm ý của An Nhiên, cộng với việc nhìn qua hành động của Ngọc My nãy giờ, thật sự linh cảm của người mẹ luôn rất nhạy cảm.
- Mà Ngọc My này, cuối tuần sau qua trường mẹ đi. Có mấy cậu cỡ tuổi con mới về nhận lớp, mẹ nhìn cũng rất ưng.
- Con không thích mấy anh thầy giáo đâu, mà mẹ không giới thiệu cho chị lại cứ nhằm vào con vậy?!
- Chị con thì cứ từ từ, nhưng con thì ba mẹ lo hơn, có bao giờ nói chuyện yêu đương gì đâu.?!
- Thì con...
- Hai bác ạ, xin lỗi cháu có chuyện muốn thưa...
Để cứu nguy cho Ngọc My, Khôi Nguyên rất bình tĩnh mở lời. "Vốn định để thời gian sau sẽ chính thức đến thưa chuyện nhưng hôm nay lại đành đường đột như thế này, thật sự không phải phép ... " . Sự chững chạc của anh khiến ba mẹ cô cực kỳ hài lòng. Họ cũng không gây khó dễ gì mà ngược lại còn rất vui, đương nhiên tác thành cho đôi trẻ. Hơn nữa anh lại là bạn của An Nhiên, ba mẹ càng tin tưởng hơn mà phó thác con mình.
Rút cuộc vừa về nước đã thành buổi ra mắt bất đắc dĩ, kết quả thế mà lại nằm ngoài mong đợi. Ngọc My bây giờ mới tâm phục khẩu phục chị gái, Cô cũng chỉ mong An Nhiên sớm gặp được một nửa của mình. Khi ấy cô mới thực sự yên tâm mà tận hưởng hạnh phúc riêng. Cô không muốn thấy chị mình buồn, càng không đành lòng nhìn chị ấy cô đơn. Nhưng phải làm sao đây?! Anh Tú trên đời lại chỉ có một. Ngọc My càng nghĩ càng thở dàu không thôi.
Bệnh viện Đa Khoa Liên Á là bệnh viện lớn nhất khu vực miền bắc, nơi tập trung đội ngũ y bác sỹ vô cùng suất sắc đã đưa danh tiếng của bệnh viện đi rất xa. Cho nên gần một năm nay An Nhiên và Khôi Nguyên cũng không có được mấy ngày nghỉ ngơi đúng nghĩa.
Quảng Ninh lại rộng đến như vậy, là tỉnh duy nhất có tới bốn thành phố trực thuộc. Du lịch biển đã phát triển tới tầm cỡ quốc tế, y học cũng không chỉ phục vụ cho nhu cầu của người dân trong tỉnh.
Nói đến biển, An Nhiên thực sự rất nhớ cái cảm giác đứng trên tàu đón gió mà đi vòng quanh khắp các ngõ ngách trên Vịnh Hạ Long. Cảm giác thư thái thoải mái vô cùng. Đôi lúc cũng thích cảm giác mạnh của tàu cao tốc, lướt sóng băng băng, đánh tan mọi sự mệt mỏi hay ủ ê. Còn chạy cano thì chỉ có Ngọc My hay chơi, cô vẫn là thích cảm giác an toàn hơn. Mùa hè này nhất định phải kéo mọi người đi chơi một chuyến.
Sắp đến mùa hè rồi, là mùa của du lịch. An Nhiên tranh thủ chút thời gian nghỉ trưa định gọi điện cho Ngọc My để khoe kế hoạch của mình thì đã bị mấy cô trực ban xúm vào nói chuyện gì giống như đại sự quốc gia vậy. Làm cô cũng chuẩn bị tâm lý, rất là nghiêm túc lắng nghe. Thì ra chỉ là chuyện bệnh viện đang bổ xung nhân sự. Tuần tới sẽ có hai bác sỹ đến, một người khoa mắt và một ở khoa ngoại
Điều đáng nói là bác sỹ khoa ngoại kia dáng đẹp như diễn viên Hàn Quốc, khuôn mặt thì manly như trai ả rập, phong thái lại cực kỳ Châu Âu. Còn chuyên môn thì không cần bàn tới bởi vì anh ta được ngồi thẳng vào vị trí phó khoa rồi, bao nhiêu năm kinh nghiệm ở nước ngoài đều không bị lãng phí.
Mỗi người một câu khiến An Nhiên hoa mắt váng đầu, bọn họ là đang sợ mình bị rảnh quá hay sao?! thời gian để bàn tán mấy chuyện đó cô thấy dành để ngủ một chút vẫn hơn. Có khi trước lúc cô và Khôi Nguyên về cũng đã được đưa ra mổ sẻ như thế này chăng? chả trách bọn họ cứ nói một cặp tiên đồng ngọc nữ, cô còn á khẩu khi biết là nói về mình nữa cơ.
An Nhiên rút êm ra khỏi đám " nhền nhện" đó rồi mới cảm thấy mình đã sống lại. Hôm nay Ngọc My đi công tác vẫn chưa về, mấy ngày liền không có người đến nhốn nháo cô lại thấy có chút trống trải, Khôi Nguyên vì thế cũng lơ cô luôn. Chứ bình thường giờ này ba người đang vui vẻ ăn cơm rồi.
Mối quan hệ của họ đặc biệt tốt, đôi lúc cũng có người xì xào bàn tán rằng cô chen vào chuyện tình cảm tốt đẹp của em gái. Ở bệnh viện cố ý gần giũ với em rể tương lai. Thế nhưng cô không mấy bận tâm, những người hiểu chuyện đều biết bọn họ rất rạch ròi trong mối quan hệ này. Cô và Khôi Nguyên làm việc cùng khoa, chuyện hợp tác là đương nhiên thôi.
Chuyện của tuần tới mà mọi người xôn xao đó An Nhiên đã sớm vứt ra sau đầu rồi. Cho nên sáng thứ hai cô như thường ngày đến viện lại cứ có cảm giác như ở đây sắp có dạ hội vậy. Từ y tá đến nữ bác sỹ, những người còn độc thân đều trang điểm một chút, dù ai cũng đeo khẩu trang nhưng không khó để nhận ra. Dù họ khoác áo blouse nhưng vẫn cố đi giày điệu đà một chút, tóc tai cũng chỉnh chu hoặc khác kiểu ngày thường. Trong đầu An Nhiên là một ngàn câu hỏi vì sao.
Thấy cô vừa đến đã thay áo, sỏ giầy bata và búi tóc gọn gàng, không khác bà dì u ba mươi là mấy thì chị Diệp vội vàng lôi cô ra mà nhét vào đầu bảy bảy bốn chín các phương pháp làm đẹp. Bảo cô không muốn lấy chồng hay là thích con gái?! rồi kêu cô tranh thủ đổi kiểu tóc, buộc cao lả lơi một tí cũng được...
An Nhiên vẫn ôm tập hồ sơ bệnh án mà đọc, gần như không để ý chị ta đang giảng cái gì nữa. Người chị mà cô thân nhất từ khi vào làm việc đến giờ cũng bó tay mà bỏ qua, không phí lời nữa.
Vừa hay Khôi Nguyên đi tới tìm cô cùng hội chẩn cho một ca mổ vào buổi chiều, An Nhiên cầm theo bệnh án vừa đi vừa tranh thủ trao đổi trước với anh một chút. Cả hai người không hề để ý từ phía cửa lớn có một người dừng lại nhìn họ rất lâu mới tiếp tục bước vào.