Khoảng một tháng sau, mắt của An Nhiên đã gần như bình phục hoàn toàn. Nhưng việc dùng thuốc và tái khám vẫn tiếp tục được duy trì. Cô cũng bắt đầu đi làm trở lại nhưng có chút hụt hẫng vì cảm giác nhớ nhung bủa vây, bây giờ cô cũng mới phát hiện bệnh viện này lại rộng lớn và thênh thang đến thế. Lúc trước vì có Anh Tú mà ngày ngày hết bận bệnh nhân rồi tới bận bên người yêu, cô đâu có mấy khi một mình đi lòng vòng nhìn chỗ nọ ngó chỗ kia như thế này. Chính xác là một sự trống rỗng không sao tả nổi.
Nghĩ đến Anh Tú cô càng có chút linh tính bất thường, không hiểu tại sao mà mấy ngày nay cô lại có ý nghĩ cậu ấy cố tình tránh mặt mình. Dù biết nó chỉ là cảm giác nhưng vô hình chung nó đã đọng lại trong cô ít nhiều sự bất an.
Vừa ngồi nghĩ miên man thì cô nhận được cuộc gọi của cậu. Vẫn là giọng nói ấy, ấm áp và nhẹ nhàng. Cô phút chốc đã quên hết mấy thứ linh tinh vừa sẹt ngang đầu khi nãy.
- Em nhớ anh lắm!
- Anh cũng rất nhớ em! Trời sắp lạnh rồi, nhớ giữ ấm cơ thể nhé.
- uhm, nhưng muốn nhìn thấy anh một chút.
- Được, lát sẽ gửi ảnh cho em. Sóng kém lắm, gọi video cũng không rõ được. sao nào?! ai làm gì mà nghe giọng buồn thiu vậy?!
- Tại vì ở bệnh viện không vui như lúc trước...
- hahha... em là con nít hay sao mà còn ham vui chứ?! Năm thứ ba đi làm rồi, phấn đấu lên mổ chính nha.
- Em biết rồi, bây giờ vẫn phụ cho anh Nguyên cũng tốt mà, mắt em cũng gần ổn định rồi. Sớm được trở lại phòng mổ thôi.
- Anh tin em, muốn nói gì với anh không?! Chuẩn bị bận rồi này.
-... con heo!
- Anh yêu em!
An Nhiên hai mắt đã long lanh những nước, cô biết với cậu tình cảm là chân thực đến mức nào. Yêu cô bao nhiêu mà bản thân lại đi nghĩ ba cái chuyện vớ vẩn, cái gì mà tránh mặt, cái gì mà khoảng cách chứ. Cô tự thấy mình vô cùng ấu trĩ. Tắt máy rồi cô vẫn cảm nhận được tiếng cười vui vẻ của cậu còn vang vọng, làm tâm trạng của An Nhiên cũng vui vẻ theo.
Tình yêu đôi lúc chỉ cần một câu nói, không cần câu nệ hay rườm rà, không nên khách khí hay đừng suy nghĩ quá nhiều. Chân thành, đơn giản thẳng thắn vẫn là tốt nhất.
An Nhiên chuẩn bị tan ca thì gặp Ngọc My, có lẽ đến tìm chồng của con bé. An Nhiên thật sự rất ngưỡng mộ họ, dù đã cưới nhau rồi lại sắp có con mà vẫn dính nhau như sam. Nhìn em gái mình lúc nào cũng tươi cười không có sự mệt mỏi của mẹ bầu, càng không có những muộn phiền của chuyện làm dâu làm vợ. Cô cũng hi vọng mình sau này có thể sống thoải mái như vậy.
Rút cuộc hai chị em lại rủ nhau đi sắm đồ cho em bé, Khôi Nguyên cuối cùng cũng có một lần bị leo cây.
- Chị nhìn xem thứ gì cũng dễ thương nếu mà sinh được hai ba đứa một lúc thì tốt.
- Em nói như nuôi một đứa bé đơn giản lắm vậy.?
- Chị sang năm cũng sẽ kết hôn, rồi cũng sẽ sinh vài đứa. Cho nên mấy thứ này chúng ta cứ mua đồ tốt một chút, trẻ con cơ bản dùng qua rất ít liền giữ lại cho những đứa tiếp theo.
- Uhm, Nhưng đứa sau có khi sẽ là một bé gái xinh xắn đáng yêu, ai lại nỡ cho dùng đồ của anh trai cơ chứ?!
- Vậy, không sao, chúng ta có thời gian để chọn mà. Trai hay gái đều dùng được a. Nhưng mà Anh Tú đúng là có vẻ thích con gái hơn đấy, cố gắng sinh cho anh ấy hai cô công chúa và một hoàng tử....
Ngọc My có đề tài thì nói không dừng lại được, An Nhiên vừa buồn cười lại thấy không có gì sai cả, đúng là luật sư, lời nói chính là có thể ra tiền.
An Nhiên không quên chụp rất nhiều ảnh gửi cho Anh Tú. Vậy mà qua hai ngày vẫn không thấy cậu đả động gì đến, trong lòng cô lại nghĩ chắc cậu bận không để ý được, hoặc cũng có thể hiện tại đó không phải điều mà cậu quan tâm. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại cô vẫn thấy trong lòng khó chịu, nhịn không được liền gửi tin nhắn thoại qua. Nhận được câu trả lời chỉ vỏn vẹn một câu: " Anh rất bận, từ sau nhớ gửi tin nhắn thoại nhé".
Thế nhưng những tin nhắn cũng thưa dần, thậm trí có khi vài ngày sau mới có hồi âm. An Nhiên đã nghĩ ra đủ mọi lý do để bào chữa cho cậu cũng là tự an ủi mình. Nhưng khoảng trống trong lòng cứ theo đó mà lớn dần. Đôi lúc cô sợ hãi cái khoảng cách đáng chết này. Tâm trạng mỗi lúc cũng phập phồng không sao yên ổn được.
Quay đi ngoảnh lại cũng không còn bao nhiêu ngày nữa là đến tết dương lịch. Anh Tú vậy mà cũng đã đi được gần nửa năm. Liệu rằng hết sáu tháng anh sẽ về hay lại đẩy tiếp thời gian lên một năm?! An Nhiên nghĩ nghĩ mà không khỏi thở dài thườn thượt. Trong lòng nặng trĩu cô không thể thấy hứng thú với việc gì.
Linh cảm quả nhiên không thể coi thường. Ngay đúng lúc đó cô nhận được tin nhắn từ một số điện thoại lạ. Đắn đo một chút vẫn là ấn vào xem. An Nhiên không thể tin được đó là hình ảnh của Anh Tú, nhưng không phải một mình mà là cùng với Sofia, bên cạnh còn có một đứa bé khoảng một hai tuổi. Nhìn họ cười rạng rỡ không khác gì một gia đình ba người đến là vui vẻ.
An Nhiên run run tay bấm gọi lại số lạ kia, cô dù sao vẫn muốn xác nhận rằng đó chỉ là trùng hợp họ gặp lại nhau, chụp một tấm hình kỉ niệm cũng không có gì to tát mà. Thế nhưng không có ai bắt máy, mà thay vào đó là một tin nhắn không quá dài, chỉ là An Nhiên không đủ kiên nhẫn để đọc hết. Cô không hiểu được, không sao hiểu được cô ta đang nói cái gì?!
" Chào An Nhiên, rất lâu rồi nhỉ?! Cô khoẻ không?! Tình trạng mắt của cô đã ổn rồi chứ?! Đáng ra phải nói sớm hơn nhưng chúng tôi sợ cô đau lòng mà ảnh hưởng đến quá trình hồi phục. Thực tế là những gì cô đã thấy, tôi và Anh Tú đã quay lại rồi, dù sao anh ấy cũng không thể bỏ rơi con của mình ( Khoảng thời gian trước khi Anh ấy về nước chúng tôi đã gặp nhau). Anh ấy đã quay lại tìm tôi, thật hạnh phúc. Chúc cô luôn bình an, vui vẻ"!
Cô ta vậy mà còn biết rõ tình hình của An Nhiên, chứng tỏ Anh Tú đã rất rõ ràng. Là cậu ấy đã lựa chọn, một gia đình nhỏ trong tương lai của cậu không hề có cô. Nhưng An Nhiên không phục, tại sao cậu không trực tiếp nói với cô. Tại sao lại tránh né?!
An Nhiên vẫn còn loay hoay trong cái mớ hỗn độn này, đến giờ cô không biết đâu là thực đâu là giả. Hay nói đúng hơn là cô không dám tin những thứ kia là thật nhưng cũng lại không đủ tự tin rằng chúng chỉ là giả.
Cũng không biết là cuộc gọi thứ bao nhiêu cô thực hiện mới có người nghe máy. Giọng nói của Anh Tú đầy mệt mỏi, uể oải như vừa ngủ dậy sau một cơn mộng mị, cũng lại giống như qua mấy ngày không được ngủ. An Nhiên nghe thấy chất giọng khàn đặc kia thì tâm tình càng trở nên hỗn loạn, trách cứ có, đau lòng cũng có. Cô không biết phải bắt đầu từ đâu. Chỉ có nước mắt là rơi không kiểm soát. Nhưng cô tuyệt nhiên không phát ra một âm thanh nào. Phía bên kia cũng im lặng đến vài chục giây mới tiếp tục cất tiếng.
- Tìm anh có chuyện gì?! Bây giờ không phải đang giờ làm việc sao?!
- Bức ảnh đó... Sofia .., còn có đứa bé ...
- Ah, em biết rồi sao?! thì chính là như vậy.
- Anh nói đơn giản như vậy sao?! Vậy còn em?! Em phải làm sao?
- Vậy em muốn đến đây sống cùng gia đình anh?! Hay anh sẽ bao nuôi em như một nhân tình?!
-... Anh... Tôi hận Anh!
An Nhiên không thể tiếp tục nghe được nữa, cô cũng không biết lời nói hận anh kia có bao nhiêu là thực, chỉ biết rằng lúc này cô không thể làm gì khác, cô đau, đau đến tê tâm liệt phổi. Đau như bị ai bóp nghẹt lồng ngực, đến việc thở cũng cảm thấy quá sức nữa.
So với việc hận Anh Tú cô lại thấy hận sự vô dụng của mình hơn. An Nhiên còn chưa thể bình tĩnh lại cô tiếp tục đọc tin nhắn. Có lẽ là tin nhắn cuối cùng mà Anh Tú gửi cho. Chỉ một câu thôi: " Bằng mọi giá hãy quý trọng đôi mắt hiện tại của em".
Anh ta còn muốn làm người tốt ư, quan tâm cô làm gì?! Cô không cần... An Nhiên ức chế đến muốn phát điên. Bao nhiêu dồn nén của thời gian qua cô không kìm chế được mà đều phát ra lúc này. Tiếng loảng xoảng đổ vỡ của đồ đạc đã thu hút chú của Khôi Nguyên ở phòng bên cạnh. Anh lập tức chạy tới cũng không tin vào hình ảnh trước mắt mình.
Tất cả những thứ ở trên bàn lúc này đều ngổn ngang dưới đấy, vỡ nát đến không thể hình dung. Thật may đây chỉ là phòng nghỉ cho nên đồ đạc phần lớn là của cá nhân. Thế nhưng An Nhiên thì hai tay đều chảy máu, vài mảnh thuỷ tinh còn găm ở đó nhìn đến là chói mắt.
Khôi Nguyên không hỏi tại sao, càng không trách mắng điều gì. Đối với anh, cô dù là chị vợ cũng không thể khác với một đứa em gái. Anh cứ thế kéo cô sang phòng làm việc của mình mà xử lý vết thương, xong xuôi mới nhờ người đưa cô về nhà.
An Nhiên mặc cho Khôi Nguyên sắp xếp. Cô chỉ làm theo như một con rô bốt đã được lập trình sẵn. Cực kì tĩnh lặng.