Em Mong Thế Giới Này Dịu Dàng Với Anh

Chương 159: Tự mình đa tình.





Gương mặt Bảo Bảo bụ bẫm trắng nõn, quơ quơ chiếc muỗng gỗ trong tay tỏ vẻ bất mãn, cơ thể tròn VO giãy giụa muốn nhảy khỏi ghế lại bị bà Lục ôm lấy.

“Bảo Bảo, sao cháu không ngoan ngoãn ăn cơm đi?”

Bà Lục buông đũa trong tay xuống, dịu dàng giữ lấy Cơ thể nhỏ nhắn đang lộn xộn của Bảo Bảo, thân mật nói.

Trên môi đỏ Bảo Bảo dính đầy cơm, gương mặt nhỏ cố nhoài ra, đôi mắt đen thẫm nhìn Kha Nguyệt dò xét, vội vàng đứng dậy: “Mẹ đút ba ba ăn cơm, con cũng muốn”

Bà Lục cười nhạt, giọng nói nhu hòa, nhìn về phía Bảo Bảo lông mày nhíu lại chỉ dạy từng bước cho Bảo Bảo:“Bà nội không phải đã dạy Bảo Bảo rồi sao? Không thể tự ý gọi như thế, nếu không sẽ là đứa trẻ thiếu lễ phép, sẽ bị mọi người ghét”

Nụ cười yếu ớt trên mặt Kha Nguyệt có chút miễn cưỡng, trong lòng tối lại, động tác cầm đũa càng lúc càng chậm, đột nhiên trong chén cơm xuất hiện miếng măng tây, bên tai là giọng nói thong dong của Lục Niên.

“Con và Nguyệt Nguyệt đã kết hôn, là cha Bảo Bảo, Nhu dĩ nhiên cũng là mẹ của Bảo Bảo”.

Bà Lục đỡ lấy tay Bảo Bảo, nhìn Lục Niên ánh mắt tự nhiên nhạt nhẽo như nụ cười, sau đó nhìn Kha Nguyệt, trên mặt có vẻ áy náy:

“Kha tiểu thư là con gái rượu của Kha chủ tịch, con chuyển quyền độc đoán như thế, không quan tâm đến ý nguyện của Kha tiểu thư, sau này nếu cô ấy chịu ủy khuất gì chúng ta biết nói sao với Kha chủ tịch”

Mỗi lời bà Lục nói đều là trách Lục Niên, không có nửa lời oán giận cô, giống như Lục Niên lấy cô chẳng qua do Lục Niên tự nguyện, tự mình đa tình.

Kha Nguyệt dùng đũa, hai mắt ngước lên nhìn đôi mắt cười nhạt của bà Lục, mỉm cười đáp: “Lấy Lục Niên là phúc phận kiếp trước do con tu luyện mà có, Lục Niên đối với con rất tốt, dù tìm kiếm cả đời cũng sẽ không thấy người đàn ông thứ hai sánh ngang anh ấy. Hơn nữa, cha con đối với Lục Niên rất hài lòng, thậm chí còn khen ngợi”.

Lời của Kha Nguyệt nói ra không kiêu ngạo không xua nịnh, cẩn thận lễ phép khiến cho bà Lục mím môi, nụ cười trên mặt cũng sáng hơn vài phần, nhưng vẫn không thể hoàn toàn tươi cười cùng cô.

Cô tuy là ngôi sao điện ảnh nhưng cũng là thiên kim Kha thị, thân phận địa vị không thể so với những ngôi sao đơn ảnh không gia thế, bà Lục nếu cố ý làm khó cô chẳng khác gì đánh vào tay Kha thị, tới khi đó quan hệ hai nhà thật sự nước sôi lửa bỏng.

Bà Lục là người thông minh, sẽ không bị lộ rõ sự bất mãn với Kha Nguyệt, cũng không nói thẳng, chỉ uyển chuyển truyền đạt những suy nghĩ trong lòng, đổ mọi tội lỗi lên Lục Niên.

Không có bà mẹ nào mà không thích nghe ai đó khen con mình, bà Lục cũng không ngoại lệ, nghe Kha Nguyệt khen Lục Niên, tuy ngoài miệng không nói nhưng trong lòng đắc ý.

Không nói lời nào, bà Lục cúi đầu cầm khăn ướt lau gương mặt dính đầy cơm của Bảo Bảo, anh mắt tinh. tường Kha Nguyệt hiểu được, bà Lục không phải người không phân rõ trái sai, chẳng qua vẫn còn suy nghĩ phiến diện để cho cô bị vây vào hoàn cảnh xấu.

“Bà nội, Bảo Bảo muốn mẹ đút Bảo Bảo ăn cơm.

Giọng nói trẻ con đáng yêu không cao khiến cho người ta đau lòng, trong lòng Kha Nguyệt nhũn ra từ trên ghế đứng dậy đi tới đối diện, không chú ý ánh mắt của người khác, cúi người, đem Bảo Bảo đang chu cái miệng nhỏ ôm vào lòng: “Vậy qua đây ngồi cùng mẹ và cha được không?”