Em Mong Thế Giới Này Dịu Dàng Với Anh

Chương 160: Kha Nguyệt cũng từ từ thả lỏng mình.





Bảo Bảo chớp đôi mắt trong suốt, trên gương mặt hai má lúm đồng tiền khảm trong khóe miệng, ngọt ngào cất tiếng: “Dạ được”

Kha Nguyệt hôn lên gương mặt nhỏ của Bảo Bảo, rời đi trước, lễ độ gật đầu chào bà Lục, không để ý đến ánh mắt sâu xa khác lạ của bà ngồi vào chỗ của mình.

“Bảo Bảo, con muốn ăn gì cha gắp cho con”

Lục Niên nghiêng người, vẻ mặt cưng chìu nhìn Bảo Bảo núp trong lòng Kha Nguyệt không chịu ra, chiếc đũa để trên đầu ngón tay đợi Bảo Bảo ra lệnh.

“Mẹ ăn gì, Bảo Bảo cũng ăn cái đó.”.

Giọng nói dịu dàng hòa vào tim Kha Nguyệt, đặt Bảo Bảo lên đùi, đôi mắt ngước lên nhìn ánh mắt trong suốt của Lục Niên, vừa lưu luyến nhu tình nhìn ngắm cô, khiến cho cô không tự chủ ửng hồng, xấu hổ dời mắt đi.

Trước bàn ăn, Lục Trạch Khải vẫn giữ thái độ im lặng, chậm rãi gắp thức ăn, bờ môi cương nghị ngay cả lúc nhau thức ăn vẫn duy trì dáng vẻ nghiêm túc, dù lớn tuổi nhưng tính uy nghiêm theo năm tháng ngày càng rõ.

Kha Nguyệt cười ngọt khi liếc nhìn vẻ mặt nghiêm

túc của Lục Trạch Khải thì liền thu lại, lập tức im lặng thắng lưng ôm Bảo Bảo ngồi xuống.

Một bữa ăn dù không nhẹ nhõm thoải mái cũng không gợn sóng, có Bảo Bảo và Lục Niên làm bạn, Kha Nguyệt cũng từ từ thả lỏng mình.

“Bảo Bảo, đã trễ rồi, cháu mau theo dì Lan đi ngủ

Vừa ăn cơm xong, Bảo Bảo liền bị dì Lan bế đi, cảm giác thoải mái ấm áp trong nháy mắt đều biến mất, Kha Nguyệt chỉ cảm thấy như có núi Thái Sơn đang đè xuống.

Đi “Lục Niên, cháu không có gì nói với gia gia sao?”

Giọng nói trầm thấp nghiêm nghị quát lên giữa bàn ăn, Kha Nguyệt mới vừa đặt đũa xuống nỗi bất an ập vào lòng, đôi mắt đảo qua nhìn thấy đôi lông mày Lục Niên đang nhíu lại, đôi mắt dâng lên sự lo lắng.

Trong mắt Lục Niên lóe lên tia sáng nghiêm túc, cả cơ thể cao ráo không hề có chút khẩn trương chột dạ, nhìn thẳng vào đôi mắt nghiêm nghị của Lục Trạch Khải, cánh môi mỉm cười, nhưng có lời nào thốt ra.

Kha Nguyệt ưu tư nhìn Lục Niên, dưới bàn, cô cầm lấy tay Lục Niên đang để trên gối, ánh mắt khẩn cầu của Lục Niên nhìn về phía vẻ mặt lạnh lùng của Lục Trạch Khải.

“Tham mưu trưởng...” “Tôi không hỏi cô”.

Đôi mắt nghiêm nghị quét nhìn khiến đôi môi pha Nguyệt đang mở ra lập tức khép lại, chỉ có thể lo lắng nhìn Lục Niên.

Lông mày bà Lục cũng nhăn lại, vẻ oán giận lướt nhìn Kha Nguyệt, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhìn vẻ mặt thản nhiên của Lục Niên, sau đó hướng về phía Lục Trạch Khải đang ngồi ngay ngắn nói:“Cha, cha đừng giận. Lục Niên chẳng qua do xúc động nhất thời, coi kết hôn là trò đùa, con cũng đã nói với nó, thừa dịp Kha tiểu thư cũng có mặt ở đây, chúng ta giải quyết tốt mọi chuyện....”

Lí do thoái thác của bà Lục khiến cả người Kha Nguyệt cứng đờ, chẳng lẽ bữa cơm này là Hồng môn Yến, một âm thanh thật lớn vỖ xuống bàn cắt ngang lời khuyên bảo tận tình của bà Lục.

Cao người áo xanh cao ngất đứng dậy, Lục Trạch Khải đá văng ghế dựa, hai mắt nổi giận bay tứ tung, bàn tay thô to oán hận chỉ vào Lục Niên, cảm giác uy hiếp vộ hình khiến Kha Nguyệt sợ hãi nắm lấy tay Lục Niên.

“Lục Niên, cháu coi gia gia này chết rồi hay sao? Dám bảo Chương Nghi Minh tới trộm hộ khẩu? Lục gia chúng ta là nơi nào mà có thể tùy tiện cho người khác tới trộm?

Giọng nói chất vấn đầy giận dữ quan trọng hơn là cái đập bàn vang vọng khắp biệt thự, trong không khí tĩnh mịch chỉ có lửa giận không thể ngăn lại của Lục Trạch Khải.