Em Mong Thế Giới Này Dịu Dàng Với Anh

Chương 206: “Em ngủ chưa?”





Kha Nguyệt để túi xách sang bên, ngồi xuống bên bà Lục, mỉm cười nói: “A Niên nhận được điện thoại nói Tần tư lệnh tới, anh ấy phải đi tiếp đón.”

“Vì thế mà con để nó đi sao?”

Bà Lục nhìn cô đôi mắt bất mãn, dường như trách cứ cô không biết giữ chặt chồng mình, Kha Nguyệt làm bộ như không biết nhép miệng cười đáp: “Con không muốn vì chút chuyện riêng mà ảnh hưởng đến công việc của anh ấy, hơn nữa anh ấy đi tiếp đón Tần tư lệnh cũng không phải đi chơi, mẹ đừng trách anh ấy”.

Kha Nguyệt nói đến khúc sau giọng lại nũng nịu, bà Lục hất tay nói:“Chuyện đám trẻ các con, bà già này muốn quản cũng không được, tùy con vậy”.

Kha Nguyệt sao không hiểu sự quan tâm của bà Lục nhưng mà muốn giữ được lòng của Lục Niên không phải là trói chặt anh bên người, Lục Niên cho cô tự do, cô cũng nên để lại cho anh bầu trời bao la.

Đến khi ăn cơm xong, Lục Niên vẫn không quên, cảnh vệ bên ngoài báo lại, nói Lục Niên và Lục Trạch Khải sẽ không về trong mấy ngày do phải tham gia diễn tập cùng Tần tư lệnh.

Bữa cơm trầm lắng không có mùi vị, bà Lục cũng

nhìn dáng vẻ thất thần của Kha Nguyệt, vừa vui vừa giận, chỉ đành trấn an có mấy cô, thấy không có hiệu quả cũng chỉ biết bất mãn thở dài.

Bên trong căn phòng to rộng, dưới ánh đèn ấm áp, không khí xung quanh ấm cúng, Kha Nguyệt đóng cửa nhìn những vật dụng vẫn như mọi ngày, tim lại thiếu vắng gì đó, cảm giác trống rỗng như đang chơi vơi giữa biển khơi.

Tắm rửa, lau khô tóc, ngồi xuống giường, cảm giác có gì đó khác lạ, Kha Nguyệt nghiêng mắt kéo rèm cửa, đứng dậy đi tới trước cửa sổ, từ từ kéo sang, tiếng xe chạy thành đoàn cảng để ý càng loạn.

Di động ở đầu giường bỗng rung lên, cô cũng thoáng giật mình vội vàng chạy tới, nhìn màn hình với bức hình gương mặt tuấn tú quen thuộc, Kha Nguyệt liền tỉnh ngộ.

“Em ngủ chưa?”

Nghe thấy giọng nói thân thiết của Lục Niên, trong lòng Kha Nguyệt lại như có một luồng nước ấm, khóe

miệng cong lên, tựa vào đầu giường, quan sát căn phòng trang hoàng đầy đủ, mới hiểu ra thì ra thứ thiếu đi chính là ban đêm khi ngủ không có Lục Niên làm bạn.

“Vẫn chưa, còn anh? Bên kia thế nào?”

Cô cẩn thận hỏi đổi lại anh lại cười, cưới rất sung sướng, Kha Nguyệt tưởng tương liệu có phải ở bên kia anh đang đứng dưới bầu trời đêm, nhìn lên cao cười.

“Cười gì chứ?”

Kha Nguyệt xấu hổ hỏi lại, người bước xuống khỏi giường, bước chân thong thả đi về phía cửa sổ, chiếc

.

rèm cửa thoáng kéo ra, ánh trăng lạnh lẽo sáng rực chiếu vào mặt cô, bên tai là tiếng cười thỏa mãn của anh.

“Mấy ngày nữa anh không có ở nhà, em phải chú ý coi chừng bị cảm.”

Lục Niên tựa như ông già, càu nhàu chuyện sinh hoạt của cô, Kha Nguyệt quay đầu nhìn chiếc giường nghĩ tới mấy ngày nữa chỉ có mình cô tức giận nói:

“Ông Lục à, nếu anh muốn quan tâm em thì mau trở về giám sát, tới lúc đó tránh lại nói em không biết nghe lời.”
— QUẢNG CÁO —