Em Mong Thế Giới Này Dịu Dàng Với Anh

Chương 207: Sao không chụp cho xong



Bên tai là tiếng cười buồn của Lục Niên, giọng nói nam tính, hai má Kha Nguyệt đỏ lên, đang muốn khép cửa sổ lại thì câu nói của anh lại khiến cô giật mình.

Anh nói:“Bà xã, em có nhớ anh không???”

Tim Kha Nguyệt đập nhanh, hai tay giữ lấy tấm rèm chặt thêm, ánh mắt nhìn về phía một vì sao trên trời, lúc nó lên lên hai mắt nheo lại, có nhớ không?

Nhìn lại mỗi một vật trong phòng, có anh giúp cô lau tóc, hình ảnh anh rảnh rỗi xem tạp chí ngay cả thở cũng chỉ toàn mùi hương bạc hà từ anh.

Cô nhớ anh đáp án này là chắc chắn, nhưng cô không cho anh biết.

“Còn anh thì nhớ em, rất nhớ, rất nhớ.”

Bên đầu dây kia là tiếng thở dài, Kha Nguyệt không nói chỉ im lặng nhìn bầu trời đêm, khóe môi nở nụ cười hạnh phúc.

Lục Niên không có ở Lục gia, cô cũng không cảm thấy ngại ngùng như trong tưởng tượng, không khí hết sức trầm lặng, bà Lục làm việc đi sớm về trễ, đối với cô cũng hoàn thành chức trách của người mẹ chồng, giữa hai người cũng không có mâu thuẫn.

Kha Nguyệt nhàm chán sẽ đi theo dì Mai, tưới hoa Cỏ trong vườn hoặc đến phòng khách xem tivi, chú ý đến các hoạt động giải trí trong thời gian tính toán cho tương lai.

Chạng vạng, Kha Nguyệt nhìn thấy vài người ra vào căn biệt thự trong tay họ xách theo cái rương, sau đó đặt vào phòng khách, Bà Lục ngồi trên ghế salon, cúi đầu chăm chú làm gì đó.

Kha Nguyệt đi vào phòng khách, bà Lục mở rương lấy ra xấp hình để lên bàn trà, một bên để cả chồng thiệp mời đã được bà viết xong lần trước.

“Tới đúng lúc lắm, mau giúp mẹ dán hình vào”.

Bà Lục nhìn Kha Nguyệt, cười ngoắc tay, tay cầm nửa xấp thiệp mừng đặt đến trước mặt Kha Nguyệt, Kha Nguyệt khẽ gật đầu ngồi xuống bên cạnh bà Lục, bắt đầu đem hình để vào thiệp mừng.

“A Niên cũng thật là, sao không chụp cho xong, công việc tuy có quan trọng nhưng chẳng lẽ chuyện chung thân đại sự thì không quan trọng sao?”.

Bà Lục trách cứ Lục Niên mang theo sự bất mãn, không bằng trước kia chính là miệng nói nói, Kha Nguyệt liếc nhìn bà Lục, có thể thấy bà nhíu mày lại.

“Hai ngày nữa mẹ bảo thư ký đi hẹn thời gian, chờ A Niên hai đứa đi chụp lại lần nữa xem.”

Bà Lục an bài như thế chắc chắn muốn cô yên tâm, chứng tỏ người Lục gia luôn ở bên cô, dù Tần Nhi Ngọc có ầm ĩ tới đây đều không thể thay đổi hôn sự này.

Kha Nguyệt bình thản kéo khóe môi, một bên dùng keo thoa lên ảnh chụp, một bên mở miệng nói: “Hôn nhân không phải chỉ dựa vào khung hình cưới bên ngoài, con và Lục Niên chỉ cần ở bên nhau thế là đủ rồi”

Bà Lục gật đầu tán thành, đôi mắt hài lòng nhìn Kha Nguyệt:“A Niên là người đàn ông có trách nhiệm, nếu nó đã lựa chọn ở bên cạnh con thì sẽ không từ bỏ dễ dàng” .

Kha Nguyệt nhìn tấm hình trong tay, cô kéo nhẹ chú rể cà vạt, Lục Niên cúi đầu, cô lên đôi môi mỏng của anh, động tác liên tục tự nhiên không hề đóng kịch, ánh mắt Lục Niên nhắm nhìn cô, kí ức đã cũ nhưng lại như mới đây, đôi mắt đó không chỉ là trách nhiệm mà còn chứa nhiều tình cảm, chính vì thế cô mới trầm mê mất đi lý trí và khả năng phán đoán.



chapter content




— QUẢNG CÁO —