Di Mai tiễn bác sĩ ra ngoài, bên trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người. Kha Nguyệt điều chỉnh suy nghĩ ổn rồi mới bước đến trước giường bệnh, cẩn thận giúp Lục Niên đắp mền, từ đầu đến cuối, đều dùng một vẻ mặt dịu dàng, không hề thấy có chút không vui.
Sự yêu thương của Lục Niên sớm đã cắn nuốt chút tính cách kiên cường còn lại của cô, dù trong lòng cô có giận cũng sẽ không gây với anh, bởi vì chỉ cần nhìn vào đôi mắt đen biết nói kia, cô chia kịp mở miệng đã thất bại thê thảm.
Giữa hai người lúc này có sự tồn tại của Tần Nhi Ngọc và Diệp Tư Tinh, khoảng cách ngày một tăng, như vậy im lặng là phương thức tốt nhất.
“Lúc đó, anh chỉ đứng cách cô ấy mấy bước, cứu người chỉ là do bản năng”
Lục Niên bình tĩnh thuật lại, Kha Nguyệt đang sửa sang lại sàng đan liền ngước lên nhìn vào đôi mắt bình thản của anh, có vẻ giật mình như liền cười:“Em biết rồi!”
Câu trả lời đơn giản khiến cho trong mắt Lục Niên hiện lên tia mất mát, bàn tay đột nhiên giữ lấy bàn tay
.
nhỏ bé của Kha Nguyệt, giọng nói ôn tồn đượm vẻ giận dỗi: “Kha Nguyệt, em không tin anh.”
Nụ cười của Kha Nguyệt trở nên cứng ngắc, cũng không gạt bỏ tay Lục Niên ra, mà dịu dàng giữ lấy, an ủi nói: “Em không phải không tin anh, chỉ là em hơi mệt thôi.”
Lông mày Lục Niên nhíu lại, trên mặt đầy vẻ hoài nghi nhưng không vạch trần , anh khó khăn dịch chuyển người sang bên, nhận tiện kéo Kha Nguyệt ngồi xuống, ý đồ rõ ràng.
“Để em về nhà ngủ, anh đang bị thương đừng lộn xộn nữa”
Kha Nguyệt thấy vết thương nơi ngực của Lục Niên vì cử động mà lại ra máu, vội vàng ngăn lại nói, đôi mắt ân cần khiến cho mây đen trên mặt Lục Niên tản đi, lông mày nhướng lên, giữ nguyên quyết định của mình.
“Em muốn ngủ ở đây hay em muốn anh theo em về nhà ngủ, tự mình lựa đi.”
Biết rõ bản thân bị thương trong thời gian ngắn không nên cử động, vậy mà Lục Niên còn lấy nó ra uy hiếp cô, Kha Nguyệt đối với hành vi xấu xa của Lục Niên vừa nghi hoặc vừa không biết làm sao, cuối cùng đành chấp nhận leo lên giường, ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh anh.
Cánh tay gầy gò dùng sức đem cô ôm chặt vào lòng, ngón tay thon dài vuốt ve làn da có vẻ thâm lại sau một đêm không ngủ của cô, tiếng thở nhẹ yêu thương quẩn quanh tai, Kha Nguyệt từ từ nhắm mắt lại, không muốn để tâm đến những thứ làm cho cô phiền nào nữa.
Cảm giác ấm áp chạm vào mặt, trong mơ cô thấy Lục Niên nhẹ nhàng hôn mình, động tác cẩn thận như chạm vào con búp bê dễ vỡ, vừa quý trọng nó vừa yêu thương nó, trái tim cô lại nhẹ rung, chậm rãi đáp lại anh, muốn nói cho anh biết, cô cũng yêu anh.
Trong cơn chập chờn Kha Nguyệt cảm thấy khó thở, trước khi cô không thở được mở mắt ra thì đôi môi mềm mại đang áp chặt bỗng dời đi, để cho cô hít lấy không khí, môi nở nụ cười thản nhiên.
“Lục Niên... lần sau.... Nếu lần sau anh còn không tự bảo vệ mình đi cứu người khác, em sẽ... sẽ...”
Cô mơ màng nói, đến phút cuối lại mất đi âm thanh, Kha Nguyệt bối rối vặn vẹo chân mày, những chuyện vừa xảy ra như thật như mơ, khi cảm nhận được cơ thể ấm áp bên mình mới an tâm, thả lỏng cơ thể.