Giọng nói chân thành xót xa đi xuyên vào cơn mơ của cô, Kha Nguyệt lười biếng tựa vào người đàn ông bên cạnh, nở nụ cười hạnh phúc, chìm sâu vào giấc ngủ.
“Chú Út, hôn lễ lần này phải làm phiền chú, cháu không muốn vì bản thân bị thương mà khiến mọi chuyện chậm lại”.
Kha Nguyệt không biết mình ngủ bao lâu, lúc cô thức giấc thì đã nghe giọng nói nhỏ nhẹ ôn tồn của Lục Niên, dùng kính ngữ đối với người lớn.
Kha Nguyệt thoáng ngáp một cái, trong mơ hồ ý thức được có người trong phòng. Bây giờ, cô đang nằm trên giường Lục Niên, nếu như gặp người lớn có vẻ không được lễ phép, Kha Nguyệt rụt cổ tiếp tục giả vờ
ngủ.
Lục Niên rõ ràng đã phát hiện cô thức giấc, nhưng cũng không để cô dậy, chỉ dùng cánh tay ôm lấy cô thật chặt.
Nghe Viễn Nam nhắc tới cháu, nói cháu cùng với một cô gái đi sang Ireland đăng kí kết hôn có thật không?”
Giọng nói khác xa với giọng ôn tồn của Lục Niên, giọng nói của vị trưởng bối này có phần trầm, hơi lạnh lùng, cũng không giống giọng của đàn ông trung niên, Kha Nguyệt từ từ nhắm mắt vẫn cảm nhận được ánh mắt sắc bén đang nhìn cô.
“Nếu đã quyết định lấy nhau thì hãy sống cho tốt, có một số việc, tránh được thì nên tránh
“Cháu hiểu thưa Chú Út”.
Chủ út? Kha Nguyệt trong đầu tìm tòi nhân vật vừa nhắc đến, trong đầu lóe sáng, ngày đầu tiên cô ở Lục gia đã nghe Lục Niên nhắc tới, là con trai út của Lục Trạch Khải – Lục Cảnh Hoằng.
“Chuyện hôn lễ, chú và mẹ cháu sẽ sắp xếp, cháu cứ an tâm ở đây dưỡng bệnh đi”
“Cảm ơn chú Út”.
Lục Niên lễ phép nói cảm ơn, Kha Nguyệt nghe tiếng bước chân xa dần, lặng lẽ ngồi dậy, quay đầu muốn nhìn chú Út thì bị bàn tay của Lục Niên che lại, hai mắt tối đen.
Cho đến khi tiếng của phòng khép lại, Lục Niên mới để cô nhìn thấy, Kha Nguyệt bất mãn oán hận nói: “Lục Niên, anh làm gì vậy?”
Lục Niên cũng chịu nghịch ngợm mái tóc quăn trên gò má của cô, đem nó vén ra sau tai, trong đôi mắt đen lấp lánh nụ cười:“Nếu như anh nói anh không muốn để em gặp chút Út anh thì sao?”
Kha Nguyệt khó hiểu nhìn Lục Niên mỉm cười, cho rằng anh nói đùa, lại phát hiện sự nghiêm túc trong mắt anh liền hiếu kì, dò hỏi:
“Chẳng lẽ vẻ ngoài của chú Út rất xấu sao?”
Lục Niên ôm cô vào lòng, dùng cằm dưới cạ nhẹ vào đỉnh đầu cô, thì thầm nói:“Không xấu, mà còn ngược lại, dáng vẻ chú ấy quá đẹp, anh sợ em sẽ chạy theo chú ấy mất"
Trong giọng nói Lục Niên đầy mùi dấm chua khiến cho Kha Nguyệt không tin nhìn về phía anh, vẫn là dáng vẻ anh tuấn phi phàm, nhìn đi nhìn lại thế nào cũng cảm thấy bất thường, đôi mắt đen kia nhìn cô đầy sự chiếm hữu.
Hai má đỏ bừng, miệng cong lên, tay ôm lấy thắt lưng Lục Niên, đầu ôn vào trong ngực anh, xa xăm nói: “Em đã bị Lục Niên dùng xiềng xích khóa lại làm sao chạy theo người khác được?”.
Phía trên là tiếng cười rất vui vẻ, Lục Niên thân mật hôn lên đỉnh đầu của cô, Kha Nguyệt ôm lấy Lục Niên, ánh mắt xa xăm nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn cảnh trời chiều đang tắt dần, tiếng thở dài nhỏ đến mức không thể nghe được.
Cô tin Lục Niên, nhưng niềm tin đó
Cô tin Lục Niên, những niềm tin đó lại khiến cô phải mang trong mình nỗi đau.