Em Mong Thế Giới Này Dịu Dàng Với Anh

Chương 219: Thức đêm không tốt





Không bao lâu, Bà Lục tới, hối thúc Kha Nguyệt đi về nghỉ:

“Nơi này có mẹ rồi, con đã một ngày một đêm. không ngủ, mau về nghỉ ngơi đi” .

Lục Niên cũng thật lạ, không có quấn lấy cô như lần trước, gương mặt đã khôi phục chút sắc nở nụ cười, phụ họa theo: “Phải, em mau về nhà ngủ một giấc đi, sáng ngày mai lại tới”.

Kha Nguyệt nhìn dáng vẻ quan tâm chăm sóc của Lục Niên dành cho cô, trong lòng cảm thấy rất bất thường, ngược lại bà Lục vẫn chăm chú nhìn Kha Nguyệt và Lục Niên nói:

“Con không muốn gặp mẹ đến vậy sao? Từ khi mẹ bước vào, cũng chưa thấy nhìn mẹ lấy một lần”

Vừa nói, bà Lục đưa mắt nhìn Kha Nguyệt, gương mặt thanh nhã không còn vẻ thương tâm đến chết như đêm qua, vẫn là dáng vẻ ung dung sang trọng, nhưng có vẻ ghen tị với Kha Nguyệt.

Kha Nguyệt đứng dậy nhường ghế cho bà Lục ngồi xuống, rồi rót giúp bà ly nước, lễ phép nói: “Mẹ, mẹ suy nghĩ nhiều quá rồi, mẹ thường A Niên như thế,A Niên sao lại không muốn gặp mẹ”.

Bà Lục cười khẩy, đón lấy ly nước, phất tay ra hiệu cho Kha Nguyệt: “Con về trước đi, lái xe đang đợi dưới lầu, đừng lo cho Lục Niên”.

Kha Nguyệt lên tiếng đáp tính đi thì bị Lục Niên gọi giật lại: “Bà xã, sáng mai giúp anh mang laptop tới, anh muốn xử lí chút việc” .

“Lát nữa bảo lái xe mang tới đây là được, mắc công sáng sớm mai Tiểu Nguyệt lại phải đi nữa”.

Bà Lục thiện ý đề nghị chẳng những không khiến cho Lục Niên vui vẻ ngược lại khóe môi hơi hạ xuống, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú Kha Nguyệt.

“Trong laptop có văn kiện quan trọng, để người lạ mang tới không tốt lắm” .

Lý do chính đáng khiến cho bà Lục đồng tình nhìn Kha Nguyệt, đôi mắt minh Kha dò xét gương mặt nghiêm túc của Lục Niên, giống như muốn xem Lục Niên còn ý định gì trong đó, nhưng rồi bà chỉ nhíu mày, nói với Kha Nguyệt:

“Tiểu Nguyệt, xem ra ngày mai phải phiền con mang tới cho A Niên!”

Kha Nguyệt cảm giác mình như tiểu hồng mao bị đại hội lang ăn sạch sành sanh, biết rõ Lục Niên Cố ý nhưng vẫn là khuất phục trước đôi mắt sâu thẳm của anh.

“Dạ được, vậy con về trước”.

Khi Kha Nguyệt khép cửa lại, nụ cười dịu dàng ấm áp trên môi Lục Niên lập tức biến mất, thay vào đó chân mày nhăn lại bất mãn, nhìn trên giường trải ra một tấm mền thô, oán giận nói:

“Mẹ, mẹ lớn tuổi rồi, thức đêm không tốt”.

Bà Lục đang chải mền liền dừng lại, xoay người dùng ánh mắt trách cứ nhìn Lục Niên:“Đừng tưởng mẹ không đoán ra, tối nay nếu mẹ không tới, con sẽ lại ôm vợ cùng nhau ngủ trên giường”.

“Bị thương còn không yên, có phải đợi tay bị phế rồi mới tỉnh ngộ, đã ba mươi tuổi đầu đâu phải là đứa trẻ bốn tuổi như Bảo Bảo, chuyện gì cũng quấn lấy Tiểu Nguyệt”.

Lục Niên nghe bà Lục nói thế liền bối rối, gương mặt trở nên méo mó, làn da trắng xuất hiện màu đỏ nhạt, ho nhẹ một tiếng, cầm lấy quyển tạp chí lật xem.

“Mẹ thấy con thật sự yêu Tiểu Nguyệt, nhưng có một số việc phải do con đích thân nói ra, nếu nghe người khác kể khó tránh khỏi sẽ tạo thành những hiểu lầm không cần thiết”.

Lục Niên khựng lại, nhìn quyển tạp chí, môi mím lại nhìn bà Lục, mỉm cười: “Cảm ơn mẹ đã nhắc nhở, con biết”.

Kha Nguyệt bước ra thang máy thì thấy Chương Nghi Minh đứng đợi ngay cửa bệnh viện, có lẽ nghe tiếng thang máy mở ra, anh quay đầu nhìn Kha Nguyệt, nhếch miệng cười:“Chị dâu”