Dịu dàng vuốt ve hai gò má của cô, giọng nói khàn khàn hấp dẫn vang lên: “Anh đi nghe điện thoại.”
Nhìn anh cả người ướt nhẹp rời khỏi phòng tắm, Kha Nguyệt yếu ớt tựa vào bên trong bồn, trước ngực toàn ấn kí màu đỏ, trong lòng nói không ra cảm xúc.
Mặc xong áo ngủ, Kha Nguyệt trù trừ ở trong phòng tắm rất lâu mới mở cửa, nhìn xung quanh một lần rồi đi ra ngoài.
Lục Niên không có trong phòng khách, Kha Nguyệt có chút bận tâm ngượng ngùng đi trước cửa, nhìn thấy vẫn có giày da đặt trên kệ mới thả lỏng.
Lục Niên vẫn ở lại, không tức giận bỏ đi trong khi cô lại cự tuyệt anh. Kha Nguyệt cắn đôi môi sưng đỏ, nghẹn ngào đi vào phòng khách. Thật ra cô cũng không muốn thế nhưng do nó xảy ra quá nhanh. Bàn tay nắm lại buông ra, ảo não thở dài ngồi xuống ghế salon.
Trong căn hộ có tiếng mở cửa phòng, trái tim Kha Nguyệt lại đập mạnh, hấp tấp quay đầu lại.
Lục Niên đã thay xong bộ quần áo màu trắng ngà, quần màu vàng nhạt, nhưng tóc vẫn còn ướt. Phía sau anh là nhà bếp, khi bước ra trên tay bưng hai cái dĩa, đôi mắt thanh nhuận nhìn về phía Kha Nguyệt.
“Lại đây ăn cơm”.
Suốt hai mươi năm trước khi gặp Lục Niên, cô không biết cái gì gọi là hạnh phúc là được quý trọng, khi cuộc sống cô xuất hiện người đàn ông này, cô mới hiểu,
những thứ mình muốn rất đơn giản.
Ngoan ngoãn đi theo anh đến trước bàn ăn, nhìn Lục Niên đặt dĩa xuống trước mặt, là mì xào vừa làm xong nhưng lại đen thùi lùi, chứng tỏ người này thật ra không biết nấu nướng.
Mọi bối rối xấu hổ đều bị cảm giác ấm áp thay thế, Kha Nguyệt hạnh phúc mỉm cười, cầm lấy chiếc đũa vùi đầu vào ăn.
Vị chua mặn ngập trong khoang miệng, mùi tiêu đen, dầu mỡ vẫn thoang thoảng trong khí, trên bàn tiếng đũa chua chát đặt xuống, Kha Nguyệt liền ngẩng đầu, chỉ thấy Lục Niên dùng vẻ mặt ghét bỏ nhìn bữa tối do chính anh làm.
“Rất khó ăn, đổ đi”.
Lục Niên muốn cầm lấy dĩa của Kha Nguyệt lại bị cô dùng tay ngăn cản. Cô ngửa đầu nở nụ cười nhìn anh, có thể thấy trên gương mặt anh đầy vẻ đưa đám, đem thứ trước mặt bỏ vào miệng nuốt xuống, sau đó cong môi, cười rực rỡ. .
“Không hề khó ăn, chẳng qua hơi mặn”.
Tuy khó ăn nhưng vẫn có thể nuốt xuống, cô không hề chê bai, còn dùng giọng nói nghiêm túc. Nếu không phải anh đã thử qua, thì sẽ bị cô lừa, cho rằng mình là thần bếp.
Nhìn cô tính gắp đũa thứ hai, Lục Niên liền dùng tay bắt lấy cổ tay cô, ngăn cản.
Trước ánh mắt kiên quyết của cô, Lục Niên nhẹ nhàng thở dài, cầm lấy đôi đũa giữa ngón tay cô, ôn nhu nói:“Rõ ràng rất khó ăn, đừng miễn cưỡng nữa”
“Không đâu!”- Kha Nguyệt chăm chú nhìn gương mặt tuấn nhã của Lục Niên, nhận ra trong mắt ẩn chứa nhu tình khoang dùng liền bĩu môi, vươn người muốn giật lấy chiếc đũa. “Lần đầu tiên có người nấu cơm cho em ăn, em muốn ăn cho hết.”
Lục Niên không chịu đem chiếc đũa trả lại cho cô, ngay cả dĩa cũng đầy sang bên khiến cô bất mãn kêu la: