Em Mong Thế Giới Này Dịu Dàng Với Anh

Chương 97: Nếu không em muốn vào rửa mặt!





“Lục Niên?”- Cô khẽ gọi.

“Ừ?"

“Anh lau miệng chưa?”- Cô rời khỏi ngực anh, ngửa đầu tò mò nhìn đôi môi sáng bóng của anh.

Lục Niên khó hiểu nhíu mày, lắc đầu rõ ràng.

“Vậy anh nên đi tắm đi. Nếu không em muốn vào rửa mặt!”

Nhìn Kha Nguyệt làm nũng oán trách, ngón tay trắng chỉ chỉ vào cái trán dính dầu mỡ, Lục Niên buồn cười thở hắt, ôm lấy cổ cô, không ngần ngại nói.

“Cùng lắm anh cho em hôn lại, không phải huề nhau sao?”

Trong chớp mắt Kha Nguyệt trở nên im lặng, nhẹ nhàng thoải mái tựa người vào lòng Lục Niên, hai gò má ửng hồng, mạnh miệng nói:“Suy nghĩ hay thật!”

Hai người nhẹ nhàng ôm lấy nhau, hai trái tim không còn xa cách.

“Lục Niên?”

“Tối mai chúng ta về nhà ăn cơm đi.”

Lục Niên cúi đầu, nhìn thấy đôi mắt đẹp trong sáng như ánh trăng, tỏa ra hào quang không khỏi ngẩn người, trên gương mặt tuấn tú nở nụ cười, bóp chặt chóp mũi cô.

“Vậy Lục phu nhân tự mình xuống bếp sao?”

Lục phu nhân? Thì ra cô đã là Lục phu nhân!!... Ha ha...

Đắc ý nhướng lông mày, Kha Nguyệt kiêu ngạo hất cằm, ngạo nghễ nhìn Lục Niên” “Sao, không tin tài nấu nướng của em?”

“Không phải không tin mà là thụ sủng nhược kinh!! Lục phu nhân!”

Lồng ngực Lục Niên rất mát mẻ mang theo mùi hương thoang thoảng, làm cho cô không khỏi bị hấp dẫn, muốn ỷ lại không muốn rời đi.

Cọ cọ hai má vào ngực anh, cô buồn buồn hỏi: “Thế Lục tiên sinh, anh muốn ăn món ngon gì đây?”

“Chỉ cần không phải là thịt bò bít tết là được.” Giọng nói êm dịu nhưng lại như một cái gai đâm vào

ngực cô, khiến nó nhức nhối nhưng cũng không đau đớn, Kha Nguyệt nhắm mắt lại, vùi sâu vào ngực anh, hai tay tìm kiếm điểm tựa, vòng lấy hông anh, nhỏ giọng thì thầm: “Được, sau này em không làm thịt bò bít tết!”

(Vì món Cố Minh Triệt thích nhất là bít tết, hồi còn bé Lục Niên đã chứng kiến Kha Nguyệt vì muốn học làm bít tết cho cậu ta mà bị bỏng nặng )

Buổi tối, hai người giống như cặp vợ chồng già, nằm trên giường nhưng không làm gì cả. Có thể chuyện xảy ra trong nhà tắm đã để lại cho cô một nỗi ám ảnh, cô vẫn tựa vào tường mà ngủ, Lục Niên vẫn duy trì khoảng cách nhất định.

Sau lưng vài tiếng xột xoạt, cô tò mò nhưng không dám quay lại nhìn, chỉ cố sức tập trung nghe ngóng. Một bàn tay to, lặng lẽ từ dưới chăn vươn tới, kéo vòng eo thon mảnh khảnh của cô lại, dịu dàng kéo cô vào lòng tràn ngập mùi hương thanh khiết nam tính.

Thần kinh liền căng thẳng, Kha Nguyệt đối mặt với vách tường, hai mắt mở to, ý thức rõ ràng, sau lưng nghe thấy tiếng thở đều đặn rất nhỏ nhịp tim mới từ từ hạ xuống, cơ thể thả lỏng nhắm lại, thở nhẹ dần dần chìm vào giấc ngủ.

Ánh sáng mặt trời chiếu vào phòng đập vào mi mắt cô, Kha Nguyệt liền cảm thấy khó chịu khẽ lật người, vươn tay chỉ thấy xung quanh lạnh lẽo.

Cô liền tỉnh táo mở hai mắt, dùng tay che đi ánh nắng chói chang, nheo hai mắt lại, căn phòng rất yên tĩnh chỉ có mình cô, trong lòng lại dâng lên cảm giác mất mát.

Ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, cây kim chỉ mười già, ra là đã trễ như thế, Lục Niên chắc đã đi làm sớm.

Kha Nguyệt xốc chăn, mang dép đi tới bên giường đưa tay kéo rèm cửa, ánh nắng màu vàng bao lấy người cô, khẽ đẩy cửa sổ hít thở luồng không khí trong lành, tâm tình liền sảng khoái không ít.

Bắt đầu từ hôm nay, cô sẽ giống như mọi phụ nữ, làm một người vợ hiền thục.