“Thanh Nhi, cậu có cảm thấy tên Cố Nam Đình rất sốt ruột không?”
“Ừm, anh ấy còn vội hơn cả chúng ta.”
“Xem ra, hai người họ quả thật có gì đó rồi.” Yểu Như không khỏi cảm thán.
Dich Dương nghe vậy, chỉ im lặng, bày ra vẻ mặt “đương nhiên rồi.”
… Tập đoàn EoDil…
Nam Đình đỗ xe lại, vội vàng chạy vào trong.
Yểu Như và Thanh Nhi cũng xuống xe ngay sau đó, nhưng…
“Xin lỗi! Hai người không thể vào.”
“Nhưng, chúng tôi…”
“Tôi biết hai cô lo cho bạn mình, nhưng đây là EoDil, EoDil là nơi không thể tuỳ tiện để người ngoài vào.”
“…” Thanh Nhi và Yểu Như nhìn những vệ sĩ và các bảo vệ trực cổng đứng nghiêm chỉnh ở đây, cũng hiểu được sự nghiêm khắc của EoDil, nên chỉ đành đứng dưới sảnh chờ.
“Nhược Hi!!” Cửa phòng mở ra.
Nhược Hi đang ngồi run rẫy dưới nền, giật mình ngẩng đầu lên.
Từ ánh sáng bên ngoài rọi vào, cô mơ màng nhìn thấy bóng một nam nhân trong bộ vest đen.
“Nhược Hi, cô…” Nam Đình vội vàng ngồi xuống bên cạnh, đỡ lấy hai vai Nhược Hi.
“Cố Tổng, là anh sao? Anh đến… cứu tôi sao?” Giọng Nhược Hi vừa yếu ớt, vừa run rẫy thều thào nói.
“Nhược Hi, là tôi, tôi đến cứu cô… cô sao thế?”
“Tôi…”
“Cô bình tĩnh đã, hít thở đều đi… tôi đây rồi, sẽ không sao đâu.”
Nhược Hi theo thói quen tự cào vào tay, dùng cách tự làm đau chính mình để kìm chế sự sợ hãi.
Nam Đình nhận ra, anh liền gỡ hai tay cô ra, để cô bám vào tay mình.
Nhược Hi trong lúc phát bệnh, hoàn toàn không cảm nhận được, cô ra sức bóp và cào vào tay Nam Đình.
“Nhược Hi, nhìn tôi, là tôi đây, không sao đâu… bình tĩnh lại.” Anh từ từ an ủi cô.
Nhược Hi nhìn anh, hai mắt trực trào như sắp khóc.
Cô ngước mặt lên trần nhà, cố để bản thân không khóc trước mặt anh.
Dù là hoàn cảnh nào, dù cho bản thân đang phát bệnh, đang hoảng sợ ra sao, Nhược Hi vẫn luôn cố gắng không để bản thân khóc. Cô sợ người khác thấy mình yếu đuối, sợ sẽ bị bắt nạt.
Gần 10 phút trôi qua, Nhược Hi dần bình tĩnh lại.
“Cô ổn hơn rồi đúng không?”
“Ừm…” Nhược Hi gật đầu “cảm ơn anh.”
“Không sao.”
“Nhưng… làm sao anh…?”
“Ừm, bạn của cô cũng gan thật, họ dám xông vào vệ sĩ của tôi, la hét om xòm.”
Anh đỡ cô vào phòng làm việc của mình. Để cô ngồi trên sofa.
“Vậy, hai người họ…” cô đứng dậy.
”Yên tâm.” Anh đặt tay lên vai, đẩy cô ngồi xuống.
“Cô không sao, nên tôi đã cho Dịch Dương đưa họ về rồi.”
Nghe vậy, cô lấy điện thoại gọi cho Thanh Nhi.
“Nhược Hi, cậu ổn hơn chưa?”
“Phải đó, bọn mình lo cho cậu quá đi mất. Nhưng cái tên trợ lý đó, hắn không cho bọn mình vào gặp cậu, cả Cố Nam Đình nữa, hắn chỉ nói cậu không sao, sau đó cho người đưa bọn mình về.”
“Mình không sao, làm cho hai cậu sợ rồi, xin lỗi nha.”
“Xin lỗi gì chứ, cậu không sao là được rồi.”
“Lần sau sẽ không vậy nữa. Sẽ không…”
“Tuyệt đối đừng có lần sau.” Thanh Nhi nói.
“Nè… bù đắp cho tụi mình đi.” Yểu Như chen vào, giọng hí hửng.
“Được được.”
“Ửm, vậy thì mình phải xem xem nên đi bar nào đây.” Yểu Như vui vẻ tiếp tục nói.
Nhược Hi chột dạ.
“Cậu nói linh tinh gì thế.” Cô ấp úng, vừa nói vừa lén nhìn Nam Đình.
“Nè! Nam Đình, khi nãy mình thấy….” (Tút…tút…)
Nhược Hi tắt máy.
Nam Đình chỉ nhìn cô rồi cười, cười một cách hết sức yêu chiều, rồi đưa cho cô một ly nước ấm.
“Uống nước đi.”
“Cảm ơn Cố Tổng.”
“Bình tĩnh hơn chưa? nói cho tôi nghe chuyện gì đã xãy ra.”
Nhược Hi mím môi, trong đầu suy nghĩ gì đó vài giây.
“Không, là tôi bất cẩn, làm cửa bị khoá thôi.”
“Bất cẩn? Theo như tôi biết, cô luôn cẩn thận!”
“Tôi….”
“Còn nữa.” Nam Đình nhìn hai bàn tay đỏ ửng của cô, vừa đỏ vì cô tự cào lấy mình, lòng bàn tay cũng đỏ vì cô đã nhiều lần đập vào cửa.
“Cô đã rất hoảng sợ, đúng không?”
Nhược Hi nhìn theo ánh mắt của anh, liền giấu hai tay ra phía sau.
“Ừm, đúng là có chút sợ, nhưng không sao, do tôi hơi hoảng thôi. Anh đừng bận tâm.”
“Cô không muốn nói, tôi sẽ không ép.”
Nam Đinh đứng dậy, đến tủ y tế trong phòng mình, lấy ra một tuýp thuốc.
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, kéo hai cánh tay cô đặt ra phía trước, cần thận bôi thuốc.
“Lần sau…. Gặp chuyện tương tự, có thể gọi tôi trước tiên.”
Nhược Hi có chút ngạc nhiên, cô chưa biết phải trả lời như thế nào.
“Ít ra, tôi sẽ có nhiều cách, và sẽ nhanh hơn hai cô gái kia.” Anh vẫn tập trung bôi thuốc.
“Ơ… hôm nay thật sự cảm ơn anh rất nhiều. Nhưng…” cô lấp bấp.
“Tôi hiểu cô sợ phiền…. Nhưng phải nhớ, hãy đặt sự an toàn của bản thân lên trên.”
…
“Vả lại, tôi cũng không sợ phiền.” Anh tiếp tục nói.
“Cố Tổng, sao… anh tốt với tôi quá vậy?” Nhược Hi nghiêng đầu hỏi.
Nam Đình chợt chậm nhịp hai giây, mắt nhìn cô rồi lại nhìn xuống tay, tiếp tục bôi thuốc.
“Vì cô là nhân viên của tôi.”
“Vậy thôi.” Cô rút tay lại.
“Dù sao cũng chỉ là nhân viên, anh tốt với tôi quá, tôi sẽ hiểu lầm đó.”
Anh kéo tay cô lại, tiếp tục bôi thuốc.
“Cố Tổng, chỉ là bị đỏ một chút thôi, anh bôi gần hết tuýp thuốc rồi.”
“E hèm…” Nam Đình bị cô bắt bài, nên cũng hơi ngượng.
Anh thả tay cô ra, sau đó lại đưa tay mình lên.
“Vậy bôi lại cho tôi đi.”
“Ơ..” Nhược Hi nhìn hai cánh tay của anh, mới biết là mình đã làm gì.
“Cố Tổng, tôi… tôi xin lỗi.” Cô xót lòng, hai tay nhè nhẹ chạm vào những vết cào đỏ trên tay anh.
Nhìn cô lo lắng cho mình, anh không thể không sung sướng.
“Chắc là đau lắm, tôi xin lỗi.”
Nam Đình không trả lời, chỉ nhướng mắt về phái tuýp thuốc.
…
“Sao anh không tránh đi.”
“Tôi là nam nhi, tôi chịu đau giỏi hơn cô.”
Nhược Hi ngẩng mặt nhìn anh.
“Xin lỗi.”
“Không sao, cô còn chịu được, tất nhiên….”
“Không phải, tôi chịu được là chuyện của tôi, tôi vốn đã quen rồi, anh đâu cần phải chịu đựng.”
Thấy Nhược Hi phản ứng mạnh, anh cũng thôi không nói nữa.
“Anh là sếp tôi, anh làm thế, tôi thấy có lỗi lắm.”
“Được rồi, tôi đưa cô về.” Anh không nhìn được dáng vẻ từ chối sự giúp đỡ từ mình của cô nữa.