Nam Đình không gọi cô dậy, anh lặng lẽ nhìn hai bàn tay với những vết thương của cô, lại nhớ đến dáng vẻ luôn cố gắng không để bản thân yếu đuối của cô. Ánh mắt anh trầm xuống.
Trong lòng lại thầm nghĩ.
“Rốt cuộc, em đã phải trải qua những chuyện gì? Sao lại để bản thân thành ra thế này?”
Nhìn cô bây giờ như vậy, anh không khỏi hồi tưởng lại dáng vẻ của cô khi ở trường cấp 3.
Cô luôn đứng đầu về thành tích, những bài thiết kế của cô lúc bấy giờ đều được các giáo viên đánh giá rất cao.
Còn cả đồ án tốt nghiệp của cô, lúc đó cô đã rất toả sáng trên sân khấu, mặc trên người bộ thiết kế của mình, tự tin trình diễn và thuyết trình. Năm đó cô thực sự đã rất xứng đáng với giải nhất.
Chỉ là đã mười năm trôi qua, cô gái ấy bây giờ, có lẻ trong lòng mang theo rất nhiều vụn vỡ, nhiều đến mức cô không cho phép bản thân mình khóc nữa, càng không thể để người khác nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của mình.
Anh nhìn cô một lúc lâu, cô cũng mơ màng mở mắt ra.
“Cố Tổng…” cô bật dậy, vội vàng chỉnh lại tóc.
“Không sao, vừa mới đến thôi.”
“Cảm ơn anh.”
“Vì chuyện gì?”
“Vì…. Anh đã giúp tôi, còn đưa tôi về.”
“Không cần khách sáo, đều là đồng nghiệp cả mà.”
“Nhưng…. Chuyện hôm nay….”
“Tôi quên rồi!” Nam Đình hiểu được cô không muốn người khác biết bản thân yếu đuối, nên nói vậy để cô yên tâm.
Nhược Hi nghe vậy, trong lòng rất thoải mái, cô biết là anh đang giả vờ để mình không phải ngại.
“Cảm ơn anh.” Cô cười tươi và nói.
“Ừm, chắc tôi cũng phải giống hai cô gái kia…. Chọn một quán bar để cô bày tỏ lòng biết ơn nhỉ?” Nam Đình vừa nói vừa sờ sờ vô lăng, giọng có chút sở khanh.
“Cố Tổng, anh hiểu lầm rồi… tôi không.”
“Đùa thôi, vào nghỉ ngơi đi. Hôm nay đã rất mệt rồi.”
“Vậy… tôi vào nhé. Cảm ơn anh.” Nhược Hi mở cửa xuống xe, đi vào trong.
…
“Các cậu chuẩn bị nhận thua đi nhé” Nhược Hi nhắn một tin vào nhóm chat.
…
Vài ngày sau.
Sau nhiều ngày tăng ca liên tục, Nhược Hi cuối cùng cũng đã xem và điều chỉnh xong hơn 100 mẫu thiết kế của NK.
(Cốc.. cốc)
“Vào đi.”
“Cố Tổng, những thiết kế này tôi và bên phía giám đốc Nhậm đã điều chỉnh lại, anh xem qua nhé.”
“Ừm… cô cứ để đó, tôi sẽ xem sau.”
Nam Đình dạo này cũng rất bận, nên anh chỉ tuỳ tiện bảo cô để lên bàn chứ cũng chẳng mấy quan tâm.
“Dạ…”
Nhược hi nghiêng đầu nhìn anh, sau đó giọng dịu dàng nói.
“Cố Tổng, cà phê của anh hết rồi, tôi giúp anh pha một ly nhé.”
“Ừm, cảm ơn cô.” Nam Đình nhìn tách cà phê, chỉ qua loa trả lời, rồi lại tiếp tục làm việc.
Nhược Hi sau khi pha cà phê, trở lại văn phòng thì thấy Nam Đình có vẻ rất vội.
“Cố tổng… cà phê của anh.” cô vội vàng nói.
Nam Đình quay đầu lại, cầm lấy tách cà phê và uống một ngụm.
“Được rồi, ngon lắm… cảm ơn cô nhé.”
“Cố Tổng anh đi đâu mà vội vậy?”
Anh nhìn đồng hồ, rồi lại nhìn cô.
“Ừm, có chút việc cần xử lý gấp. Báo cáo của cô, tối nay tôi sẽ xem.” Nói rồi anh vội vàng rời khỏi phòng.
…
Đến một nhà hàng sang trọng, Nam Đình cùng Dịch Dương vào phòng VIP.
Bên trong là DAVID, người đàn ông ngoại quốc hôm trước. ông ấy đang ngồi ở vị trí giữa bàn ăn, trên tay ngoe ngắt điếu thuốc hút, phía sau lưng là năm bảy tên vệ sĩ dưới chướng hắn.
{{{Nói chuyện bằng tiếng Anh, nhưng nhiều quá nên cho phép mình viết tiếng Việt ạ}}}
“Ngài đến rồi?”
“Xin lỗi, đã để ngài đợi lâu.”
“Đúng là hơi lâu rồi, hửm? Thứ mà tôi cần cậu đã chuẩn bị xong chưa?”
“Rất xin lỗi, lãnh đạo của chúng tôi không thể đến được.”
(Bốp) DAVID mất kiên nhẫn, đập bàn.
“Cậu giỡn mặt với tôi à? Cuối cùng, các người muốn gì?”
“Tôi sẽ thay sếp tôi nói với ngài về thoả thuận lần này?”
“Cậu?”
Nam Đình lấy từ tay Dịch Dương một vài tờ giấy.
“7% là giá cao nhất chúng tôi có thể cho ngài.”
“Cố Nam Đình, đây không phải chuyện đùa, là chuyện trấn thủ vùng ngoại thương của vương quốc tự trị. Từ khi nào lại để một tay sai đứng ra đàm phán.”
“Tự trị? Ngài biết đây là vương quốc tự trị, sao lại muốn nuốt trọn, thống trị đảo Tam Xiên.”
DaVid chớp mắt vài cái. Giọng mang theo mùi cay nồng của khói thuốc.
“Nếu không có Nam Á ta, Tam Xiên sớm đã không còn là vùng đất tự trị.”
“Nếu không có sự cung cầu của chúng tôi, Tam Xiên … sẽ có ngày hôm nay sao?”
“Cậu gọi lãnh đạo của cậu đến đây… tôi là đại diện của Nam Á, cậu không có quyền đàm phán với tôi.”
“Ngài đồng ý hay không, thì cũng chỉ có 7% này. Nếu không muốn. Có thể rút khỏi Tam Xiên bất cứ lúc nào.”
“Tôi đã đưa ra giá là 20%. Các người lại không nể mặt, chỉ đưa ra 7%. Các người đang muốn đối đầu với Nam Á?”
“Tôi không. Chỉ là ngãi nghĩ xem, một mình ngài nuốt trọn 20%, vậy ba đại diện của chúng tôi thì sao? Nếu chia đều… mỗi bên đều 20%, thì người dân Tam Xiên phải sống thế nào?“ Nam Đình nhìn DaVid với ánh nhìn thách thức. “Nên chuyện ngài muốn 20%. Là hoàn toàn không thể!”
“Xem ra các người, nghĩ rằng tôi sẽ không rời khỏi hiệp ức bảo vệ Tam Xiên.”
“Là không dám!”
“Không dám? Haha”
Nam Đình ung dung kéo ghế ngồi xuống, tự châm cho mình một điếu thuốc.
Anh rít một hơi. Giọng đầy ưu ám nói.
“DaVid, chuyện ngày làm ở Tam Xiên bao nhiêu năm nay, ngài nghĩ. Sẽ không ai biết sao?”
“Bao nhiêu năm nay, Nam Á ta luôn tuân theo hiệp ức, trấn thủ bốn bề Tam Xiên, bảo vệ ngoại thương, chống xâm lược, khủng bố, ai lại không biết.”
“Ừm.” Nam Đình gật gật đầu.
Nam Đình lại tiếp tục nói.
“Đưa người lao động ra khỏi Tam Xiên trái phép, bán sức lao động của họ cho một quốc gia khác.” Nam Đình lại rít một hơi thuốc.
“Sử dụng phụ nữ làm công cụ để giữ biên giới.” Anh phẩy phẩy điếu thuốc, giọng xem thường cất lời.
“Sử dụng phụ nữ của Tam Xiên để giải toả dục vọng cho các lính sĩ.”
Nam Đình đứng dậy.
“DaVid, đây là cách mà ngài trấn thủ Tam Xiên, làm đúng hiệp ước sao?”
“Không bằng không chứng, ăn nói xàm bậy, ngài nói như vậy, chính là đang đổ nước dơ cho Nam Á ta. Không sợ ta sẽ.….”