“Bằng chứng? Sao ngài không tự nghĩ xem… tại sao tôi lại biết? Lại đi đòi tôi bằng chứng.”
“Cố Nam Đình, rốt cuộc, lãnh đạo của cậu là ai?”
“Tôi sẽ không trả lời câu hỏi này.”
DaVid nóng nãy cho tay vào thắt lưng…
“DaVid, ngài khoan tức giận.”
Nam Đình đi đến bên cạnh DaVid.
“Những gì ngài làm, tôi đều biết… nhưng tôi đã chọn không đưa ra bằng chứng, chính là chừa cho cả ngài và tôi một con đường lui.”
“Nhưng nếu hôm nay, Nam Đình tôi không trở ra được… thì Nam Á của ngài, chắc sẽ phải đối mặt với một cuộc chiến lớn.”
“Í của cậu là gì?”
“Í của tôi là, 7% không ít đâu DaVit. Chúng tôi mỗi bên cũng chỉ được 9%. Ngài không làm gì đã được 7%. Đừng tham lam quá.”
Nam Đình giọng uy hiếp tiếp tục nói.
“Nếu ngài vẫn nhất quyết muốn nhiều hơn… thì lãnh đạo tôi, sẽ không những không nhượng bộ, còn tố cáo ngài với các đế quốc khác.”
Nam Đình mở điện thoại ra, đưa ra vài tấm ảnh cho DaVid xem.
(Bốp!) chiếc điện thoại sau đó bị DaVid ném mạnh xuống sàn.
Dịch Dương và Nam Đình vẫn thản nhiên.
“Tùy ngài, quyền quyết định vẫn nằm trong tay ngài.” Nam Đình nhún vai, bỉu môi nói.
DaVid hậm hực kí vào tờ giấy.
”Nam Đình, biết nhiều…. Sẽ chết sớm đấy.”
“Tôi cũng không muốn đối đầu với ngài, chúng ta đều vì lợi ích của mình, vậy nên. Ngài không động vào tôi, bí mật của ngài… sẽ mãi là bí mật…. Ngược lại…
“Hừm…. Ngược lại thì sao? Tốt nhất, hãy giấu cho kỉ người phụ nữ bên cạnh cậu.”
“Tôi chẳng có người phụ nữ nào cả.”
“Ừm!”
DaVid nhìn đàn em của mình. Liếc mắt ra lệnh.
“Người của WamrBa có thái độ không tốt với đại diện của Nam Á, không chu đáp trong việc đón tiếp, lại còn có lời lẻ không chuẩn mực. Tôi dạy dỗ một chút, WamrBa muốn gì cứ đến Nam Á tìm tôi.”
Nam Đình siết tay thành hai quả đấm, kiếm chế bản thân. “Phải vì đại cuộc.”
Anh mím môi gật đầu.
“Xin lỗi vì thái độ của tôi.”
“Cố….” Dịch Dương nhóm người, định cản.
Nhưng Nam Đình đã ra lệnh.
“Cậu ra ngoài đi.”
“Nhưng!”
“Ra ngoài.”
Nam Đình nhìn Dịch Dương, dùng ánh mắt để bảo anh ra ngoài.
Dịch Dương nhìn đám người họ, sau đó hậm hực quay người ra ngoài.
….
DaVid sau đó dùng một chai van đỏ đánh vào vai Nam Đình.
“Đừng để hắn mất đi thứ gì là được.” Nói rồi DaVid ngồi sang một bên.
…
Nam Đình hoàn toàn không phản kháng, bị người DaVid tẩn cho một trận, máu thấm đỏ cả chiếc sơmi trắng.
Một lúc sau, DaVid cũng hài lòng, nên đã cho dừng tay lại.
“Nam Đình, cậu là một con chó trung thành, tôi cũng rất nể tài năng của cậu, chỉ tiếc là, cậu không phải người của tôi.”
“Cảm ơn lời khen của ngài.” Nam Đình ngồi dưới đất, tựa người vào ghế, gượng giọng nói.
“Không cần tiển nữa, cảm ơn vì sự tiếp đón lần này. Có dịp, hãy sang Nam Á một lần cùng với lãnh đạo của cậu.”
“Nhất định.” Anh vẫn gượng giọng trả lời.
… sau khi DaVid rời đi, Dịch Dương vội vàng chạy vào.
“Cố Tổng.”
Dich Dương chạy đến bên cạnh Nam Đình, nhìn cả người anh đây vết thương, cả trên mặt cũng loang lỗ vài vệt máu.
“Không sao.” Nam Đình phẩy phẩy tay.
“Khốn kiếp!!” Dịch Dương tức giận.
“Đưa tôi áo vest của cậu.”
Nam Đình mặc áo vest của Dịch Dương vào, để mọi người không thấy anh bị thương.
“Về!.” Nam Đình khập khiểng đứng dậy.
Anh cố gắng gồng mình, lấy lại phong độ để bước ra khỏi nhà hàng.
Đến cửa nhà hàng. Vệ sĩ của Nam Đình, hơn hai mươi người đã đến hộ tống anh từ sảnh ra xe. Không để bất cứ phóng viên hay kẻ xấu nào có thể tiếp cận được anh.
…
“Cố Tổng, anh ổn không.”
“Ừm, ổn...” Nam Đình ngồi ở ghế sau. “Aaa” xe đi qua gờ, làm anh không kìm nhịn được mà phát ra tiếng.
“Cố Tổng.”
“Không sao, cứ về công ty đi.”
“Anh như thế này? Không về nhà nghỉ ngơi, lại đến công ty?”
“Về nhà thì chuyện tôi bị thương chắc chắn sẽ đến tay ba mẹ. cứ về công ty đi, tôi không sao."
“Cố Tổng? Sao anh lại không để vệ sĩ vào bảo vệ anh. Lỡ như?”
“Nếu hôm nay có vệ sĩ vào, thì chuyện này sẽ có nhiều người biết, DaVid sẽ không dễ dàng bỏ qua.”
“Nhưng rõ là…”
“Không sao đâu, hắn sẽ không dám giết tôi, chỉ cần cẩn thận hơn một chút nữa. Đợi người của chúng ta có đủ bằng chứng đã.”
Dịch Dương bất lực thở hắc một hơi.
“Đến công ty, Dịch Dương đỡ Nam Đình lên văn phòng.”
“Tôi gọi bác sĩ!”
“Đừng, chuyện này không nên để cho người thứ ba biết.”
“Nhưng vết thương của anh.”
“Tôi tự xử lí được, cậu đi làm giúp tôi chuyện này. Sau đó về nghỉ ngơi đi.”
Dịch Dương rất hiểu Nam Đình, anh biết tính của Nam Đình nói một là một, nên anh cũng không khuyên thêm, chỉ đành làm theo.
…
Nam Đình vào phòng, tắt camera và bật chế độ kính mờ. Sau đó tự mình xem vết thương.
Nhược Hi bên này đã về phòng, đang định đi tụ họp với hội chị em, thì chợt nhớ đến Nam Đình.