Một hàng xe màu đen đã đổ trước cổng tập đoàn EODIL.
Các nhân viên bộ phận lễ tân sếp hàng chào đón CỐ NAM ĐÌNH, vị tổng giám đốc vắng mặt 4 năm trở về.
Các nhân viên cuối đầu, rất chuyên nghiệp chào đón Nam Đình.
Cố Nam Đình trong bộ vest đen bước xuống xe, bên trái là Dịch Dương, nam trợ lý của Cố Tổng, bên phải là Cố Nguyệt Minh chị hai của Nam Đình, đang nắm giữ vị trí phó chủ tịch của EODIL. Theo sau là một hàng dài vệ sĩ với diện mạo đen từ trên xuống dưới, toát lên sự chuyên nghiệp.
Cố Nam Đình, bước chân thẳng tấp, đầu ngẩng cao… đột nhiên ngừng lại trước một nam nhân viên.
(Vị trí: Lễ tân. Tên nhân viên: Trịnh Quốc Hân)
“Là một nhân viên lễ tân, quan trọng nhất là gì?”
Cố Nam Đình cất giọng băng lãnh, hai tay vẫn bỏ trong túi quần, ánh mắt chỉ nhìn lấy Quốc Hân một giây.
“Dạ… t..ôi.. dạ thưa Cố tổng, là tác phong và ngoại hình.”
“Đúng vậy. Cậu đến phòng nhân sự kí bản lương. Ngày mai không cần đến EODIL nữa.”
“Tôi.. tôi đã làm sai chuyện gì? Thưa Cố tổng?”
Nam Đình không rãnh để trình bày với một nhân viên bình thường. Vì thế, không đợi thêm một giây nào, đã cất bước đi.
Dịch Dương đưa mắt nhìn vào cavat không ngay ngắn của anh lễ tân.
Lễ tân nhận ra lỗi của mình, tuy có chút khó chịu nhưng vẫn rút khỏi hàng, và rời đi.
Nam Đình bấm than máy lên tầng 35. Là tầng giành để họp mặt cho các lãnh đạo cấp cao.
… Nam Đình cùng Nguyệt Minh và Dịch Dương bước vào phòng họp.
Trên dưới 30 vị lãnh đạo đều đứng dậy. Một vị trong số đó tươi cười nói.
“Chào mừng Cố tổng trở lại sau 4 năm.”
“Được rồi…. Lần lượt báo cáo số liệu đi.”
Cố Tổng vừa ngồi xuống đã trực tiếp nói vào số liệu báo cáo, không hề hỏi han, hay giao tiếp với ai.
… trong lúc các vị lãnh đạo báo cáo, Nam Đình chú ý đến từng tách trà trong phòng họp, cả cửa sổ, và những vật trang trí.
Trong lòng anh thầm ngợi khen người chuẩn bị phòng họp.
Vì Nhược Hi biết tổng giám đốc là người thích sạch sẽ, chắc chắn sẽ đặc biệt thích những thứ được sắp sếp đều nhau.
Vậy nên, dù cho là mực nước trà, hay vị trí sắp xếp ly, đều được cô chú ý, làm đều tăm tấp. Cả hướng cây cũng thế.
Sau khi các vị lãnh đạo trình bày xong.
Nam Đình lập tức chỉ ra những điểm sai, điểm đúng và phương thức kế hoạch mới cho tháng này.
Mọi người đều gật gù, nề phục Nam Đình.
Hơn 4 tiếng trong phòng họp, buổi họp cũng kết thúc. Sau khi kết thúc buổi họp. Nam Đình đặc biệt hỏi Kiều Nhiễm.
“Giám đốc Kiều.”
“Dạ, Cố tổng có gì căn dặn?”
“Phòng họp hôm nay là do phòng nào sắp xếp.”
“Là một nhân viên thực tập ở phòng thiết kế? Sao vậy ạ. Có gì không hài lòng sao Cố tổng?”
“Không sao, làm rất tốt. Sau này phòng họp cứ giao cho người đó sắp xếp.”
“Dạ.”
“Được rồi, mau về làm việc đi.”
…
Cố tổng lựa chọn thiết kế phòng làm việc của mình ở văn phòng thiết kế của công ty.
“Phòng làm việc của Cố tổng hãy thiết kế bằng cửa kính, anh ấy muốn giám sát mọi người làm việc.”
Dịch Dương đang làm việc với bên xây dựng.
“Được.”
“Còn nữa, phải thiết kế rèm, không rườm rà, nhưng khi cần thiết có thể trở thành một không gian kính đáo.”
“Vậy, hay là dùng kính hai chiều được không?”
“Không được! Cố tổng muốn nhân viên nhìn thấy thái độ làm việc của anh ấy.”
“Vậy tôi sẽ thiết kế hệ thống cửa kính mới nhất hiện nay. Kính sẽ được điều khiển bằng remod. Sẽ trở nên mờ đi khi bạn muốn.”
“Oke, còn nữa. Cố tổng muốn phòng phải đặc biệt cách âm. Phía sau bàn làm việc phải có phỏng ngủ và tolet riêng. Vì anh ấy sẽ thường xuyên qua đêm ở công ty.”
“Dạ được.”
“Bao lâu sẽ hoàn thành?”
“Có thể là một tuần!”
“Không được! Cố tổng chú trọng nhất là tiến độ công việc. Tôi cho các anh ba ngày để hoàn thành.”
“Chuyện này…”
“Đừng quên đây là EODIL. Các anh sẽ không thiệt thòi đâu.”