Nhược Hi trở về công ty, báo cáo công việc cho Nam Đình.
“Từ mai tôi sẽ qua công tác ở NK, để theo dõi sát tiến độ, anh duyệt cho tôi nhé”
Nam Đình chỉ lườm cô một cái rồi tiếp tục làm việc, chẳng đoái ngoài tới.
Vì Nam Đình vẫn đang bị thương, nên kính tự động trong phòng anh mấy ngày nay đều ở chế độ kính mờ.
“Cố Tổng.”
Anh vẫn chẳng nhìn cô.
“Hôm trước anh nói với tôi, tiến độ làm việc quyết định giá trị kết quả mà tôi chỉ là muốn nhanh chóng hoàn thành thôi.” Nhược Hi khép hai tay về phía trước, dáng vẻ khép nép.
“Cô đã đồng ý với NK là sẽ qua theo dõi tiến độ rồi, còn nói với tôi làm gì?”
“Thì tôi đang xin phép anh đây mà.”
“Nếu tôi không đồng ý thì sao?”
“Thì thôi, tôi theo dõi online cũng được.”
“Vậy sao lại muốn sang đó công tác?”
“Đây là dự án đầu tiên anh giao cho tôi, tôi muốn hoàn thành nhanh nhất, nhưng cũng phải hoàn hảo nhất.”
“Một tuần.” Nam Đình dừng công việc, ngước nhìn cô. “Tôi cho cô một tuần làm việc tại NK, sau đó phải trở lại EoDil.”
“Cảm ơn Cố Tổng” Nhược Hi cuối người, hớn hở cảm ơn.
“Cố Tổng, tôi pha cà phê cho anh nhé.”
“Ừm.”
Nhược Hi vui vẻ rời khỏi phòng Tổng Giám Đốc, các đồng nghiệp nhìn thấy đều rất tò mò.
“Mấy ngày nay không thấy sếp Cố rời khỏi văn phòng, mà ngoài trợ lý Dịch ra thì cũng chỉ có mỗi Nhược Hi được ra vào nhỉ.”
“Phải đó, đến cả chị Kiều Nhiễm muốn đưa giấy tờ cũng phải thông qua Dịch Dương.”
Sau khi mang cà phê, Nhược Hi trở lại làm việc.
Mọi người liền đến chổ cô.
“Nhược Hi, mấy ngày nay Cố tổng sao vậy? Không thấy anh ta ra khỏi phòng, cũng không cho ai vào.”
“Cố Tổng bình thường mà, các cô nghĩ nhiều rồi”
“Nếu bình thường, vậy sao ngoài cô với Dịch Dương ra, không ai được vào cả, đến chị Kiều Nhậm cũng không được vào.” Tích Nhi nói.
“Cô muốn biết thì tự đi mà hỏi, sếp gọi tôi thì tôi vào chứ sao”
“Cô.”
“Được rồi, hai người cứ gặp là cãi nhau, không sợ bị đuổi việc hả?” Thư Ỷ lên tiếng.
Tích Nhi cũng giận giữ quay đi.
Nhóm chat thập tứ cô nương.
Nhược Hi: Tối nay các cậu rãnh không? Tôi mời.
Yểu Như: cuối cùng cậu cũng nhớ đến tụi mình.
Nhược Hi: Từ mai công việc của mình sẽ bận lắm, tranh thủ chơi một hôm.
Thanh Nhi: Vậy đi bar nhé.
Nhược Hi: Đến quán nướng uống vài chai đi.
Nhược Hi: Sức khoẻ mẹ mình dạo này không tốt lắm, mình cũng không có tâm trạng.
Yểu Như: Được, vậy quán cũ nhé.
Thanh Nhi: Ừm.
Quán nướng.
“Nhược Hi, mẹ cậu thế nào?” Thanh nhi cho một miếng thịt nướng vào miệng và hỏi.
“Phản ứng thuốc thôi, không sao.”
“Khi nào công việc của cậu đỡ bận hơn, đưa tụi mình sang thăm bác nhé.” Yểu Như nói.
“Ừm, chắc tầm một tháng là sẽ xong dự án này”
“Cố Nam Đình cũng chiếu cố cậu thật, mới vào đã cho cậu tự đảm nhiệm một dự án.” Yểu Như gắp cho Nhược Hi một miếng thịt.
“Ừm... nên là cậu chuẩn bị tinh thần nhận thua đi nhé.” Nhược Hi ung dung ăn thịt nướng.
“Tình hình này chắc mình thua thật rồi.”
“Cuối cùng điều ước năm 17 tuổi của Nhược Hi nhà ta cũng sắp thành hiện thực rồi.” Thanh Hi giọng trêu ghẹo nói.
“Mười năm qua, mình thật sự trong lòng chỉ còn lại sự ngưỡng mộ. Bây giờ gặp lại, còn ngày nào cũng bên cạnh, đột nhiên cũng có chút động lòng”
”Mình thấy anh ta cũng rất quan tâm cậu mà.”
“Ừm, mình cũng cảm nhận được.” Nhược Hi cười mỉm môi, nhưng ánh mắt lại ánh lên chút buồn.
”Cậu sao vậy? Không vui à?”
“Vui chứ, anh ấy thật sự rất quan tâm đến mình.... Chỉ là..
“Sao vậy?”
“Các cậu cũng biết hoàn cảnh của mình rồi.... Nhược Hi đưa tay với tới chai bia của mình, ngửa mặt uống ừng ực hai ba ngụm.
“Tự nhiên tiêu cực ngang vậy” Yểu Như nói.
“Cậu đâu quyết định được hoàn cảnh... chuyện cậu có thể làm, cậu đều đã làm rất tốt rồi.”
Thanh Nhi gắp cho Nhược Hi thêm một miếng thịt nướng. giọng an ủi nói.
“Cậu muốn làm thiết kế thời trang, bây giờ cậu đã có hai năm kinh nghiệm, lại đang phụ trách một dự án cho tập đoàn EoDil lớn toàn quốc... năm 17 tuổi, cậu thích Nam Đình, bây giờ sau bao nhiêu nỗ lực, cậu cũng đã đến gần anh ta còn gì.”
“Tự ti về bản thân, không phải là Nhược Hi mà mình biết” Thanh Nhi tiếp tục nói.
“Đúng vậy, mình cũng không tiêu cực gì, chỉ là đột nhiên suy nghĩ nhiều một chút thôi. Mình tạm hài lòng với cuộc sống hiện tại.”