Em Thích Anh. Thật Tình Cờ, Anh Cũng Thích Em

Chương 6: Gặp khách hàng



Sau khi nhận tài liệu, Nhược Hi quay về chổ làm việc, chuẩn bị thêm một số tài liệu, chỉnh chu lại ngoại hình rồi đi cùng Nam Đình.

Nam Đình luôn đi phía trước, cô và Dịch Dương nối bước theo sau.

Xe đã đỗ trước EODIL đợi sẳn từ lâu.

Dịch Dương mở cửa ghế sau bên trái cho Nam Đình lên xe.

Đáng ra Nhược Hi sẽ ngồi ở ghế phụ, để Dịch Dương và Nam Đình ngồi sau thảo luận công việc.

“Cô ngồi ghế sau với tôi.”

Dịch Dương nhận lệnh, liền mở cửa xe cho Nhược Hi.

“Dạ.”



“Lần này đưa cô theo, là để cô học hỏi và tích luỹ thêm kinh nghiệm, cố gắng tiếp thu nhé.”

“Dạ, tôi biết rồi.”

“Nếu có thể, cứ thử thể hiện năng lực của mình, tôi nghĩ cô sẽ làm được.”

“Cảm ơn Cố tổng, tôi sẽ cố gắng.” Nhược Hi cố gắng bình tĩnh trả lời.



Nhược Hi cố gắng tìm chuyện để nói với Nam Đình, nên tìm đại một câu hòi từ chuyên môn.

“Cố tổng, đoạn này là thế nào… tôi hơi không hiểu? Anh giải thích giúp tôi được không?”

“Đưa tôi xem?”

Nam Đình nhìn sơ vào chổ mà Nhược Hi nói, đưa tay kí nhẹ vào đầu cô.

“Như thế này mà đòi trở thành nhân viên chính thức của EODIL?… tôi đang suy nghĩ có nên sa thải cô không đấy.”

“Ơ.. t.. tôi, để tôi xem kỉ lại.” Nhược Hi đưa tay lấy lại tài liệu, nhưng Nam Đình lại cầm chặt không buông.

“Nhìn kỉ vào, tôi chỉ nói một lần thôi.”

…. Nam Đình giải thích cận kẻ vấn đề cho Nhược Hi nghe.

(Họ di chuyển bằng xe Rolls-Royce. Có vách ngăn giữa buồng láy và ghế sau, nên rất riêng tư.)

Rõ là hỏi người ta, vậy mà khi người ta giải thích, Nhược Hi lại chẳng để tâm nghe một chút nào, cứ chăm chú nhìn vào Nam Đình.

Dáng vẻ anh nghiêm túc làm việc, chỉ bảo cô, quả là đẹp mê người.

Nam Đình mắt vẫn nhìn vào tài liệu, giọng điềm đạm hỏi.

“Cô nhìn đủ chưa?”

“Tôi… tôi.”

Nam Đình đặt sắp tài liều lại vào tay Nhược Nhi.

“Để tâm vào công việc hơn đi. Cẩn thận tôi sa thải cô đó.”

Vừa nói anh vừa bún nhẹ vào trán cô.

“Tôi xin lỗi.”

“Được rồi, xem lại tài liệu đi, tôi nghĩ ngơi một chút.”

“Dạ.”

Nam Đình nói rồi, điều chỉnh ghế mình ở tư thế tựa lưng, sau đó chợp mắt một chút. Vì anh đã làm việc suốt cả đêm.

… GROUP CHAT THẬP TỨ CÔ NƯƠNG

Nhược Hi: mình đang đi gặp đối tác cùng Nam Đình đây nhé, cậu chuẩn bị chịu phạt đi @Yểu Như.

Yểu Như: Checkin cho bọn tôi xem đi.

Nhược Hi cẩn thận tắt âm điện thoại. Tự mình selfie với Cố tổng một tấm.

Nhược Hi: “hình ảnh” đây, anh ấy đang nghỉ ngơi.

Thanh Nhi: Cố Nam Đình quả là mỹ nam trong truyền thuyết, đẹp trai, phong độ, tài giỏi.

Yểu Như: bởi thế mới nói @Nhược Hi à. Cậu nhận thua đi. Trèo cao té đau đó.

Thanh Nhi: mình ủng hộ cậu @Nhược Hi cậu cứ thử theo đuổi người mà cậu thích, nếu anh ta không thích cậu, thì là do anh ta không có mắt nhìn, không phải do cậu, cậu cũng rất xuất sắc mà.

Thanh Nhi: vài năm sau này, cậu sẽ hối hận vì những thứ cậu chưa dám làm hơn là những thứ cậu đã làm.

LiLies: thats right, i’’ also think so. And i support you. @Nhược Hi.

Nhược Hi: thank LiLiEs for following my story.

LiLies: Oh. I always translate everything you say.

Yểu Như:

Nhược Hi: Mình đến nơi rồi, mình vào với anh ấy đây.

Yểu Như: Chúc cậu may mắn.

Thanh Nhi: Cố lên nhé!

….

“A chào Cố Tổng, đã lâu không gặp.”

Một người đàn ông độ chừng 35 tuổi mặc vest màu nude, lịch sự đứng dậy bắt tay với Nam Đình.

“Thẩm tiên sinh, đã lâu không gặp.”

“Cố Tổng, mời ngồi.”

Cố Nam Đình tinh tế kéo ghế cho Nhược Hi.

“Đây là…??”

“À. Cô ấy là trợ lý mới, vẫn còn đang thực tập, có sai sót gì, Thẩm tổng bỏ qua cho.”

“Uầy, người bên cạnh Cố tổng, chắc chắn không tầm thường, tôi không dám phán xét. Haha” Thẩm Mặc Du vừa nói vừa cười to.

Câu nói kia là Nhược Hi có chút mất tự tin, cô rụt rè nắm chặt hai tay để trên đùi.

Dịch Dương ngồi bên cạnh liền kê đầu nhắc nhở.

“Không sao, có Cố tổng ở đây, cô không cần sợ.”

Nam Đình nghiêng người về phía Nhược Hi.

“Thẳng lưng, giữ bình tĩnh, tự tin, như thế thì mới xứng đáng là nhân viên của EoDil.” Nói rồi Nam Đình còn để lại cho cô một nụ cười kích lệ.

Nhược Hi khẻ gật đầu rồi làm theo.
— QUẢNG CÁO —