Em Thích Anh. Thật Tình Cờ, Anh Cũng Thích Em

Chương 7: NK



“Uầy, Thẩm tổng đề cao quá rồi. Cô ấy quả là có chút tài lẻ, nhưng vẫn phải học hỏi thêm rất nhiều, mong Thẩm tổng chỉ dạy thêm.”

“Được được, Cố tổng đừng khách sáo, chúng ta dù sao, cũng từng là cộng sự mà.”

Nói rồi, Thẩm Mặc Du nhấp một chút rượu vang với vẻ mặt khiêu khích.

“Không ngờ Thẩm tổng vẫn nhớ chuyện xưa nhỉ?”

Thẩm Mặc Du để lại ly rượu xuống bàn, một nữ nhân viên liền đến bên cạnh, tay cầm chai vang đỏ. Nhưng Mặc Du lại dùng 2 ngón tay để ngăn đi hành động của cô phục vụ.

“Không cần đâu, cô cứ ra ngoài đi, để chúng tôi tự nhiên.”

“Dạ.” Nữ nhân viên nhỏ nhẹ rời đi.

Dịch Dương hiểu í, định đứng dậy để gót rượu.

“Ây… Dịch Dương, cậu không định dạy bảo đồng nghiệp của mình một chút à?”

Dịch Dương có chút khó xử nhìn Nhược Hi.

“A.. Thẩm tiên sinh, là tôi chậm chạp, mong anh bỏ qua.” Nhược Hi chủ động đựng dậy.

Nam Đình nắm lấy tay cô, anh không đồng ý.

Nhưng Nhược Hi dùng tay còn lại, khẽ vỗ vào tay Nam Đình, rồi gật đầu tỏ ý (không sao)

“Thẩm tiên sinh, mong anh chỉ bảo thêm.” Nhược Hi khéo léo gót rượu vào ly của Thẩm Mặc Du.

Thẩm Mặc Du hài lòng nâng ly rượu lên, lắc nhẹ vài cái.

“Có phải trợ lí của anh nên mời tôi một ly để ra mắt không nhỉ?”

“Trong giờ làm việc, cô ấy không được phép uống rượu.”

“Xem anh kìa. Bảo vệ người tình nhỏ của mình à.”

“Thẩm tổng, tôi kính anh, mong được anh chiều cố.”

“Được.”



Nhược Hi cạn một ly.

“À, mà cô tên gì ấy nhỉ? Tôi vẫn chưa biết tên để xưng hô.”

Vừa nói Mặc Du vừa đưa mắt về phía ly rượu của Nhược Hi.

Nhược Hi hiểu ý, cầm rượu gót thêm cho bản thân và Mặc Du.

“Tôi tên Lâm Nhược Hi, mong anh chiếu cố.”

“Được”

Nhược Hi lại cạn thêm một ly.

“Tửu lượng không tồi nhỉ.”

“Không đáng kể, được mời anh, đã là vinh dự của tôi.”

“Được, rất khéo, không hổ danh là trợ lý của Nam Đình, ông thần bất bại.”

“Là may mắn của tôi.”

“Được rồi, Hôm nay bàn chuyện dự án ở NK chứ không phải đến để làm quen.”

“Kìa Cố tổng. Con người tôi anh còn chưa hiểu sao? Những người không thân, tôi sẽ không nói chuyện làm ăn.”

“Mặc Du, đừng quá đáng.”

“Đùa tí thôi, cũng đâu chuốt say được cô ta.”

“Anh…”

“Được rồi, tôi mời mọi người một ly.” Mặc Du nâng ly.

“Xem như là ly này, uống vì hai năm không gặp của chúng ta đi.”

Nam Đình và Dịch Dương đều nhẹ nhàng nâng ly của mình lên.

Mặc Du cùng nhìn Tiểu Hạ, chờ cô tự gót thêm rượu.



“Cạn ly nhé!” Mặc Du phóng khoáng nói.

Nam Đình chỉ nhấp lấy một ngụm rồi lạnh lùng đặt ly của mình xuống.

Nhược Hi nhìn anh như thế, có chút sợ hãi.

Người đàn ông này không sợ một ai cả, dù cho người trước mặt có là cộng sự hay đối tác đi nữa. Anh cũng không nể mặt. Đối phương cũng chẳng dám ép anh uống.

“Được rồi, bắt đầu đi!!!” Nam Đình tựa vào ghế, hai tay đan vào nhau, giọng âm trầm nói.

Nói rồi, Nam Đình đưa mắt nhìn Nhược Hi vẫn đang đứng bên cạnh Mặc Du.

Nhược Hi nhận lấy ánh mắt dọa người ấy, cũng nhanh chóng rón rén đặt lại chai rượu trên bàn, nhẹ nhàng quay về chổ ngồi.

Mặc Du thấy Nam Đình nghiêm túc, cũng thôi lang bang, bắt đầu nói vào trọng điểm.



Sao một hồi nói về NK

“Tôi không kêu gọi vốn, đây là hợp tác, đôi bên cùng có lợi.”

“Có lợi? Thẩm Mặc Du, từ khi nào EoDil tôi lại cần những lợi nhuận nhỏ nhoi này vậy?”

“Nam Đình. Tôi biết là EoDil anh lớn mạnh, một tay che trời. Nhưng anh cũng đừng quên, anh cũng từ một công ty con như NK mà đi lên.

“Thì sao?” Nam Đình gương mặt không chút biến sắc, giọng băng lãnh nói.

“Tôi thấy NK thật sự có tìm năng, dự án lần này, con số lợi nhuận cũng lên đến vài trăm $. Anh có thể…?”

“Mặc Du, hay là anh cứ nói thẳng là muốn giúp cho người tình của mình đi, sao cứ vòng vo mãi thế. Anh biết đấy. Nam Đình tôi, không thích dài dòng.”

“Nam Đình, nói chuyện có thể nể mặt một chút không? Chúng ta cũng không phải chưa từng làm việc với nhau.”

“Anh làm việc với tôi cũng đã gần 6 năm, sao vẫn chưa hiểu con người tôi. Tôi chỉ có thể lịch sự, chứ chưa từng nể mặt ai cả!”

“Thôi được rồi!” Mặc Du để sấp tài liệu lên bàn ăn, xoay về phía Nam Đình.

“Kiều Hạ quả thật đang gặp chút khó khăn, nhưng thực lực của cô ấy và NK, đúng là không thể không công nhận, chẳng qua, nhà họ Nhậm chưa đủ tiếng nói để có thể phát triển hơn, cũng như…. Cũng cố lại sự việc đang xãy ra.”
— QUẢNG CÁO —