Đột nhiên Trịnh Khải hạ giọng xuống. Anh thông báo cho cô biết là ngày mai mẹ của anh sẽ ghé sang đây chơi và đồng thời cũng khuyên cô đừng nên qua lại với Cao Bân Bân nữa. Nhưng anh nghĩ Nhã Phương sẽ nghe theo lời của anh sao?
Hứa Nhã Phương bây giờ tính cách đã có chút ngang ngược, căn bản cô chẳng muốn làm theo những gì mà Trịnh Khải yêu cầu nữa. Đương nhiên để tránh làm mẹ của Trịnh Khải nghi ngờ về mối quan hệ và không được vui, Nhã Phương chọn cách về nhà của cô ở. Tiện cả đôi đường nhưng chắc chắn là Trịnh Khải không đồng ý và anh cho rằng Nhã Phương vẫn chưa nói chuyện năm xưa cho gia đình biết là vì cô vẫn còn quan tâm đến anh, cô cũng không muốn mọi người biết đến việc làm khiến cô tổn thương sâu sắc ấy. Nhưng không anh đã lầm rồi Trịnh Khải à, Hứa Nhã Phương bây giờ rất căm ghét anh, một chút tình cảm cũng chẳng còn nữa.
Mỗi lần nhớ đến cú sốc năm ấy, Nhã Phương không tài nào quên được, cô càng không thể nào tha thứ được cho Trịnh Khải và cô gái đó. Nhã Phương vẫn luôn cho rằng bọn họ đã lên kế hoạch từ trước để làm tổn thương cô, làm tổn thương cô gái bẻ nhỏ tên Hàn Uyên năm đó, cô gái mà lúc đó chỉ có mỗi Hàn Khải Nguyên. Hàn Khải Nguyên năm đó không chịu giải thích với cô. Bây giờ cho dù Trịnh Khải có cố gắng giải thích như thế nào đi chăng nữa Nhã Phương cũng không tin, dường như trái tim nhạy cảm này đã đóng băng lại từ lâu rồi. Hàn Uyên năm xưa luôn coi Hàn Khải Nguyên là trên hết bởi vì những gì cô có lúc đó chỉ là anh. Vậy mà Hàn Uyên lại bị chính người được coi là duy nhất ấy làm tổn thương, cảm giác chẳng khác gì bị một cây dao đâm thẳng vào trái tim nhỏ bé ấy. Thế bây giờ vị trí của Trịnh Khải trong tim của Nhã Phương là gì? Là bạn, kẻ thù hay người từng thương rất nhiều?
"Mọi chuyện không như em nghĩ đâu Hàn Uyên, em nghe anh giải thích đi có được không?" Trịnh Khải đứng dậy đi lại chỗ Nhã Phương định kéo cô lại.
"Tôi không muốn nghe anh nói gì hết." Còn Nhã Phương thì một mực muốn bỏ lên lầu và không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện này với Trịnh Khải nữa.
Đột nhiên chuông cửa nhà của Trịnh Khải reo lên.
"Để tôi ra mở cửa cho, anh cứ ngồi đó đi." Nhã Phương lựa chọn đi mở cửa để xoa dịu bầu không khí đang dần trở nên căng thẳng.
"Ủa mẹ? Chẳng phải mẹ nói ngày mai mẹ mới tới sao?" Trịnh Khải bất ngờ khi thấy mẹ của anh đã đến sớm hơn dự định.
"Hai đứa làm cái gì mà lâu dữ vậy làm mẹ phải bấm chuông hoài luôn à."
Hai người phụ nữ lâu ngày gặp lại, mẹ của Trịnh Khải rất vui, còn cười nói chuyện rôm rã với Nhã Phương. Dự định ban đầu cô nàng sẽ về nhà của mình nhưng bây giờ mẹ của Trịnh Khải cũng đã đến rồi, Nhã Phương vẫn rất bình thường như trước kia, vẫn là một cô gái hồn nhiên, lễ phép trước mặt người lớn. Họ cùng nhau vào bếp để chuẩn bị món ăn, bởi vì lần này qua đây mẹ của Trịnh Khải mang theo rất nhiều đồ ăn.
"Vậy con đi tắm trước cái đã." Trịnh Khải đứng dậy định đi về phòng của mình.
"Con cũng chưa tắm mà có đúng không Hàn Uyên, con còn mặc đồ đi làm kìa." Mẹ của Trịnh Khải tinh ý phát hiện.
"Dạ thật ra con có công việc bên ngoài mới về thôi mẹ à, không sao đâu, để con phụ mẹ cũng được." Nhã Phương nở một nụ cười gượng, bởi vì cô biết bản thân cô đang đóng kịch vui vẻ với Trịnh Khải chứ thật ra cô ghét cay ghét đắng anh.
"Có gì đâu mà phụ, con mau đi đi." Mẹ của Trịnh Khải đẩy Nhã Phương đi về phía cầu thang.
Sau khi về phòng lấy đồ, Nhã Phương gặp Trịnh Khải ở nhà tắm trong phòng.
"Nếu em ghét anh như vậy sao em còn đối xử tốt với mẹ của anh?" Trịnh Khải đứng dựa lưng vào cửa phòng tắm và lấy điếu thuốc cho lên miệng.
Câu hỏi này tưởng sẽ làm Nhã Phương phải suy nghĩ nhưng cô đã trả lời một cách thẳng thần, bởi vì Trịnh Khải là Trịnh Khải, mẹ của anh là mẹ của anh. Hai người hoàn toàn khác nhau, Nhã Phương không đánh đồng nhau được, huống chi mẹ của anh lại vừa xinh đẹp vừa tốt bụng
"Vậy em có thể đối xử với anh giống mẹ có được không? Em cứ suốt ngày lạnh nhạt với anh như thế mặc dù chúng ta ở chung một nhà." Trịnh Khải đề nghị.
"Sẽ sớm thôi, hợp đồng của anh chỉ tồn tại có hai tháng nữa thôi Trịnh Khải à, tôi cũng biết lý do tại sao anh dùng bản hợp đồng đó để giữ chân tôi ở lại trong nhà của anh nhưng mà hai tháng nữa thôi công trình sẽ xây dựng xong để tôi xem đến lúc đó anh còn cách nào để khiến tôi ở lại trong căn nhà này nữa." Lời nói thẳng đến mức như một mũi tên vô hình xuyên thẳng vào trái tim của anh.
Hàn Uyên kịch liệt phản đối ở bên cạnh của Trịnh Khải như vậy luôn à? Đó là câu hỏi Trịnh Khải nghĩ mãi không thể hiểu nỗi, tại sao cô lại ghét anh đến thế.
"Tôi đã nói rồi chính anh là người đã giết chết Hàn Uyên, cô ấy đã chết trong tình yêu giả dối của anh, còn bây giờ người đang đứng trước mặt anh là tôi, Hứa Nhã Phương, cô ấy là một nhà thiết kế và mới trở về từ Pháp." Nhã Phương dõng dạc.
"Lúc đó anh bất đắc dĩ mới làm như vậy, anh không cố tình lừa dối em hay làm cho em bị tổn thương, khi thấy em quay lưng đi như vậy trong lòng anh thật sự rất đau." Trịnh Khải tha thiết, xuống nước cầu xin cô tha thứ.
"Đã là chuyện quá khứ rồi Trịnh Tổng, tôi tôn trọng bác gái và tôn trọng cả anh, mặc dù tôi rất ghét anh nhưng mà tôi sẽ không làm gì có lỗi với anh đâu, vì thế anh hãy tha cho tôi đi coi như cho chúng ta một con đường mới, anh đi được đường anh còn tôi đi đường tôi." Nhã Phương vẫn nhất quyết như thế.
Nói đến đây cũng biết Hàn Uyên hận Hàn Khải Nguyên nhiều đến cỡ nào, cảm giác ấy thật sự rất đau đấy chứ, phải người ở trong cuộc thì mới thấu hiểu được nó đau như thế nào. Nhưng mà đâu phải chỉ có mỗi một mình Hàn Uyên có cảm giác này, chính anh, người yêu cô rất nhiều cũng có cảm giác này mà. Tại sao chúng ta cứ thích làm khó nhau, yêu cho nhiều vào rồi lại làm tổn thương nhau xong rồi mang cảm giác đau trong người. Tình yêu tưởng chừng là màu hồng đó đến một lúc cũng sẽ bị tổn thương, nếu không bị tổn thương bởi người ngoài thì cũng sẽ bị tổn thương với chính người trong cuộc gây ra.
Một tháng sau đó, khi công trình đã từng bước dần hoàn thiện, Hứa Nhã Phương vẫn thường xuyên dành thời gian đến thăm nó vì một khi công trình được khánh thành nó rất có lợi cho cửa hàng thời trang của cô. Kể từ khi khai trương cửa hàng thời trang, Nhã Phương khá là bận rộn, cô thường rời khỏi nhà từ rất sớm và trở về khi trời đã quá khuya. Điều này làm Trịnh Khải rất lo lắng cho sức khỏe của cô.
Một hôm, đang xem tài liệu trong văn phòng thì Trịnh Khải phải đón tiếp một vị khách đã lâu không gặp. NNgười này mở cửa đi vào.
"Giản Nhu? Sao em lại đến đây?" Trịnh Khải ngạc nhiên.
"Em đến để xem anh như thế nào." Vẫn là cái dáng ỏng a ỏng ẹo như xưa.
"Vào việc chính đi." Anh nghiêm túc.
"Anh đúng là người không biết lãng mạn là gì, em có công việc gần đây nên ghé đến thăm anh thôi." Giản Nhu tự lấy ghế lại ngồi trước bàn làm việc của Trịnh Khải.
"Chủ tịch Giản muốn em đến để đàm phán chuyện hợp tác à?" Mặc dù đang làm việc, cặm cụi xuống bàn nhưng mắt anh vẫn quan sát Giản Nhu.
"Sao anh biết?" Cô bất ngờ.
"Em đang cầm tài liệu trên tay kìa, để trên bàn đi lát anh xem." Trịnh Khải vẫn chưa ngước đầu lên nhìn thẳng vào mặt Giản Nhu hoàn toàn.
Cô bắt đầu thăm dò anh, tại sao Trịnh Khải về nước sớm mà không chịu nói với cô tiếng nào. Tuy nhiên, anh đã làm theo lời của cô đi sang Mỹ cùng cô rồi, còn chuyện ở lại bao lâu là quyền của anh chứ. Nhưng vấn đề nó không nằm ở đây.
"Anh gấp rút về như vậy là để gặp Hứa Nhã Phương à?" Giản Nhu biết thừa.
"Hàn Uyên sang Pháp học thiết kế mười lăm năm, cô ấy cũng mới về nước thôi." Trịnh Khải cho biết.
"Thế là suốt hơn chừng ấy năm anh không hề gặp cô ấy cũng như không hề liên lạc với cô ấy đúng chứ?" Giản Nhu thắc mắc.
"Chuyện này có liên quan gì đến em sao?" Trịnh Khải hiếu kỳ.
"Em muốn hợp tác với anh, Giản Thị sẽ cho anh điều kiện tốt hơn Hứa Thị nhiều, người làm kinh doanh biết thế nào là tốt cho công ty của mình, anh thông minh như vậy em chắc chắn là anh hiểu được ý em nói mà." Cuối cùng Giản Nhu cũng đã để lộ mục đích ra rồi.
"Em vẫn như xưa, đối đầu với Hứa Thị bằng cách ra điều kiện với anh, em thừa biết rõ điểm yếu duy nhất của anh là Hàn Uyên và công ty Hứa Thị, em gian xảo hơn anh nghĩ nhiều đó Giản Nhu." Trịnh Khải nhíu mày.