Em Thích Họ Của Anh

Chương 9: Món quà vô giá



Sau đó Trịnh Khải xuất hiện đi tới với một đống quà xách trên tay mà không báo trước. Nhã Phương hơi bất ngờ khi thấy chồng của mình, theo quán tính cô giật mình bởi vì cô đang nói chuyện với một người đàn ông khác trước nhà đó là Giản Lâm. Đây sẽ không gọi là bắt gian tại trận đâu. Sở dĩ Nhã Phương bất ngờ bởi vì Trịnh Khải đã nói với cô từ trước là sẽ không về kịp bữa tối cho nên mới kêu cô về nhà mẹ đẻ, cô tưởng sáng hôm sau thì Trịnh Khải mới về nhưng không ngờ anh đã về sớm mà còn về trước bữa tối nữa cho nên cô mới bất ngờ.

Vừa nhìn thấy Giản Lâm, trong đầu của Trịnh Khải đã nhảy số liền, vợ của anh chưa từng nhắc với anh về việc sẽ gặp Giản Lâm trong tối nay.

"Chào cậu Trịnh Khải, lâu rồi không gặp." Tình địch cũ gặp lại nhau, Giản Lâm vẫn rất vui vẻ khi gặp lại Trịnh Khải.

"Tôi không hề muốn gặp lại cậu một chút nào, hy vọng sau này cậu đừng hẹn gặp vợ tôi lén la lén lút vào buổi tối như vậy nữa." Trịnh Khải bày tỏ quan điểm của mình ngay, tuy câu nói mang một ý nghĩa khá gay gắt nhưng anh vẫn nói chuyện một cách hết sức bình thường, chỉ bình thường thôi chứ cũng chẳng vui vẻ gì mấy.

Sau khi Giản Lâm lên xe rời khỏi đó, Nhã Phương vẫn không quên nhắc anh nhớ giữ lời hứa của mình. Trịnh Khải lập tức thắc mắc ngay, "Lời hứa? Cậu ta đã hứa gì với em vậy?"

Nhã Phương cho rằng chỉ đơn giản là Giản Lâm mời cô đi ăn thôi nhưng sự thật lời hứa đó có phải là vậy đâu. Trịnh Khải thừa biết cô chưa nói đúng vào trọng tâm.

Vì thế mà Trịnh Khải nói một câu mang đậm bản chất giàu có của anh, "Em muốn ăn gì, anh có thể chở em đi mà, em đừng có giúp cho Hàn Thị mở rộng kinh doanh thêm nữa, anh không muốn mua lại mấy cái nhà hàng nhỏ đó đâu."

"Ai bắt anh mua lại đâu chứ." Nhã Phương khó hiểu.

"Anh vẫn sẽ tiếp tục mua lại bất cứ chỗ nào nếu anh thấy em dám đi riêng với người đàn ông nào khác ngoài anh." Trịnh Khải nói sát vào tai của Nhã Phương.

Hàn Khải Nguyên, anh nói có lý một chút đi có được không? Giản Lâm chẳng qua chỉ là một người bạn cũ của cả hai thôi mà, còn những vị khách hàng của Nhã Phương thì phải làm sao? Chẳng lẽ anh lại không cho vợ của mình gặp gỡ với bất kỳ người đàn ông nào khác luôn à. Nhưng điều này cũng không thể trách Trịnh Khải hoàn toàn được bởi vì hồi đó Giản Lâm cũng từng thích Nhã Phương cho nên anh mới tự nhiên có hiềm khích với Giản Lâm như vậy, còn chưa nói đến việc hồi đó cũng là do anh ta tiếp tay cho âm mưu phá hoại của cô em gái Giản Nhu cho nên mới khiến Nhã Phương căm ghét Trịnh Khải biết bao nhiêu năm. Và cũng vì vậy mà Trịnh Khải ân hận suốt quãng thời gian từ đó cho đến bây giờ, hên là họ đã làm lành với nhau rồi. Biết là vậy nhưng Nhã Phương vẫn thấy không được, Trịnh Khải đã bắt đầu trở thành một ông chồng bá đạo. Dứt khoát đẩy lùi tất cả tình địch xung quanh vợ của mình bằng tiền và quyền lực của một vị chủ tịch đứng đầu Hàn Thị. Cũng hơi ghê gớm một chút.



Sau khi dùng bữa tối xong, Trịnh Khải lái xe đưa Nhã Phương về nhà.

Trong lúc Trịnh Khải lái xe, cô đã nắm tay anh giải bày những tâm sự trong lòng, cô xin lỗi vì đã làm cho anh lo lắng, cô thừa biết anh làm tất cả như vậy chỉ là vì Trịnh Khải yêu cô nhưng mà anh cũng phải hiểu cho cô một chút, những người đàn ông cô tiếp xúc, nếu không phải khách hàng thì đều là bạn bè cũ mà bạn bè cũ của cô, Trịnh Khải đều biết. Với lại bây giờ, ai cũng biết cô đã kết hôn với anh rồi, cô nghĩ bọn họ không có gan dám qua mặt hay làm chuyện gì đó giấu giếm sau lưng Trịnh Tổng đâu, cô đã hứa với anh sau này cho dù có hay không có chuyện gì đi chăng nữa, cô đều sẽ nói với anh để cho anh yên lòng. Nhã Phương không muốn làm gánh nặng cho Trịnh Khải, không muốn lúc nào cũng khiến anh lo lắng cho cô. Những lời nói ấy mặc dù cũng không khiến Trịnh Khải vơi bớt đi chút lo lắng nào dành cho cô nhưng vẫn đủ khiến cho anh yên tâm ở cô nhiều hơn lúc đầu.

"Đối thủ của Hàn Thị rất nhiều, anh chỉ sợ bọn họ gây khó dễ cho em." Trịnh Khải lo lắng.

Nhã Phương cũng khẳng định ngay, anh đừng quên cô cũng là con gái của Hứa Tổng, trừ trước đến giờ cô đã quá quen thuộc với việc đối mặt với những đối thủ của ba mình rồi, cũng có một số giả vờ đến cửa hàng của cô để thiết kế đồ đi dự tiệc cho họ, nhưng mục đích quan trọng hơn hết đều là muốn cô chiều theo ý của họ, mà bọn họ không hề biết rằng cô chính là người mang hai họ của hai tập đoàn lớn, bọn họ đúng là không biết lượng sức.

Cảm thấy an tâm được phần nào, Trịnh Khải liền hỏi cô lúc nãy đã nói chuyện gì với Giản Lâm. Nhã Phương không chừng chờ mà trả lời ngay, Giản Lâm đến là muốn thương lượng với cô về việc trả nợ 25 tỷ nhưng mà cô đã nói với anh ấy là cô sẽ không truy cứu đến chuyện này nữa, Giản Tổng cũng từng nói với cô rất muốn Giản Lâm quay về làm việc cho Giản Thị, đến sau này cô mới biết vì cảm thấy áy náy cho nên anh ấy mới quyết định ra ngoài lập nghiệp, cô cũng đã khuyên anh ấy quay về Giản Thị và giúp cho Giản Nhu đi trên con đường đúng đắn, anh ấy cũng có gửi lời xin lỗi đến Trịnh Khải.

Sau đó cô hỏi, "Anh có để bụng chuyện năm xưa không?"

Đương nhiên Trịnh Khải rất tức giận, lúc trước anh từng nghĩ có lẽ cả đời này anh sẽ không bao giờ tha thứ cho họ nhưng mà mọi chuyện cũng đã qua rồi, Nhã Phương cũng đã trở về bên anh thế là đủ rồi anh không cần gì thêm nữa.

Một tháng sau, hôn lễ được tổ chức khá đơn giản tại sân vườn nhà của ba mẹ Trịnh Khải, khách đến dự tiệc chỉ có ba mẹ hai bên cùng với những người bạn thân thiết. Giản Nhu cũng có mặt để chúc phúc cho họ trong khi chính cô là người đã từng khiến họ rời xa nhau. Nhã Phương xinh đẹp rực rỡ trong bộ váy cưới màu trắng tinh khôi rất nhẹ nhàng nhưng toát lên được một vẻ đẹp đầy sang trọng, quyến rũ. Hạnh phúc của họ không cầu kỳ, không phô trương, đám cưới dù không to nhưng chỉ một hành động nhỏ là quan tâm vợ của Trịnh Khải cũng đủ khiến cho mọi người thấy được tình yêu của họ to lớn đến nhường nào.

Một vài ngày sau đó, Trịnh Khải phải bay sang nước ngoài để bàn công việc. Vừa hay tin Hàn Uyên đã mang thai anh lập tức bắt chuyến bay sớm nhất để trở về nước. Không thể tả nỗi cảm xúc của một người sắp làm bố, Trịnh Khải vừa hạnh phúc vừa sung sướng biết bao.

"Vậy là chúng ta sắp có con thật sao?" Anh hạnh phúc đến nỗi vẫn chưa dám tin vào sự thật.