Ép Hôn: Chỉ Có Thể Là Anh

Chương 37: Cố ý chơi xỏ



Xe dừng đèn đỏ, Sở Mạc thổi phù một hơi, thả lỏng cơ thể, chăm chú quan sát từng biểu tình trên gương mặt Đồng Ngữ Lam, khoảng cách rất gần, rất rất gần, gần như trong gang tấc.

Tay Sở Mạc vẫn trên bô lăng, nhưng ánh mắt lại dừng ở trên người Đồng Ngữ Lam, không chớp không rời. Trong mắt anh thoáng qua ánh sáng giảo hoạt, đôi mắt kia còn mang vài phần chỉ trích.

Cảm nhận được một tầm nhìn nóng bỏng đang dừng lại trên người mình, Đồng Ngữ Lam bất giác ngẩng mặt nhìn lên, màu đen trong đôi con ngươi ngưng tụ một chút âm trầm, giờ đây cô mới phản ứng lại được những việc mình đang làm, vội vã thu tay về.

“Em chỉ muốn kiểm tra xe thử anh có bị làm sao không…”

Đồng Ngữ Lam có chút cà lăm, cô không thể không thừa nhận sự dịu dàng của Sở Mạc còn có mấy phần yêu nghiệt, làm người ta không cẩn thận liền chìm vào trong đó.

Không gian tràn ngập hơi thở nóng rực như hầm than, bốn mắt nhìn nhau, say đắm không rời, tựa như có thể hòa lẫn vào sinh mệnh của đối phương.

Tức cảnh sinh tình, một luồng điện cao áp chạy tới, truyền thẳng vào hai con người, đọng lại nơi trái tim họ một tia khẩn trương. Sở Mạc chầm chậm vươn người tới, dần thu hẹp khoảng cách với Đồng Ngữ Lam.

Hơi thở nam tính phà phà chạm tới khiến cả người cô nóng như lửa đốt, căng thẳng chiếm lĩnh lấy lồng ngực, khiến hơi thở cô không thông, cả người cứng đờ như khúc gỗ, hai mắt bất giác nhắm chặt lại.

Khoảng cách vỗn dĩ đã rất gần, gần như có thể môi chạm tới môi, bất ngờ từ phía sau, một hồi còi xe ô tô vang lên dữ dội, hòa tan bao nhiêu xúc cảm trong lòng. Đèn giao thông đã chuyển xanh từ bao giờ, họ cũng không hề hay biết, chỉ biết khi cảm xúc đang ở mức cao trào, liền bị đánh cho bay màu, trở về con số không tròn trĩnh.

Sở Mạc cong khóe môi như vừa cười, nét mặt tràn ngập tình ý, anh nhanh chóng khởi động xe, vun vút lao đi.

Đồng Ngữ Lam đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa kính, tủm tỉm cười, một giây sau đó, cô liền nghiêm túc chiêm ngưỡng sự đổi thay của thành phố dưới ánh nắng chiều thu dìu dịu. Đã từ rất lâu rồi, kể từ sau khi mẹ lâm bệnh nặng, cô chưa từng có thời gian dừng lại nghỉ ngơi, để ngắm nhìn thành phố một cách trọn vẹn. Cô chỉ mải mê vùi đầu vào trong việc kiếm tiền, mở mắt ra cô liền bị hai chữ “kiếm tiền” đánh cho điên đảo, đóng mắt lại cô vẫn bị hai chữ “kiếm tiền” làm cho lao đao.



Thời gian trôi qua không nhanh cũng chẳng chậm, thành phố dường như cũng đã thay đổi đi nhiều.

Sở Mạc vẫn tập trung lái xe, thỉng thoảng không kìm được lòng liền liếc mắt nhìn ngang, mê luyến ngắm nhìn gương mặt cắt ngang tuyệt mỹ của Đồng Ngữ Lam. Dưới ánh nắng he vàng, nửa gò má cô trở nên sáng bóng, giống như nhành hoa hồng trắng đọng lại cả vạn giọt sương ban mai, đôi mắt cô lấp lánh như hàng ngàn vì sao tề tụ, ẩn duật một nét ưu sầu thoáng qua.

Hai mắt Đồng Ngữ Lam chợt loé sáng, cô giật mình quay người sang phía Sở Mạc.

“Dừng xe, cho em xuống ở phía trước.”

Sở Mạc vụt qua ý cười, một giây sau đó, anh liền đạp mạnh chân ga, chớp mắt một cái, xe Audi hạng sang lao vun vút về phía trước, sau đó liền dừng lại hẳn trước cửa tập đoàn Dị Thừa.

“Anh bị điên sao? Như này khác gì đang phóng đại lời đồn thổi trong công ty hả?”

Đồng Ngữ Lam trừng mắt lớn nhìn Sở Mạc, trong lòng trồi lên tia bất mãn, là anh cố ý chơi xỏ cô đây mà.

“Anh vốn không để ý tới mấy lời đồn nhảm nhí đó.”

Trong mắt Sở Mạc ẩn duật ý cười, sắc mặc phơi diễn sự hiển nhiên, ngay từ đầu anh cũng không có ý định giấu diếm thân phận của cô, nhưng vì cô xin xỏ mãi cho nên anh mới quyết định không công khai. Tuy nhiên, anh không thể nào chịu đựng được cảnh cô suốt ngày cười cười nói nói với đám đàn ông khác, bất đắc dĩ anh chỉ có thể tự tạo nên lời đồn, khả năng cao sẽ thiết lập được khoảng cách giữa cô và những người kia.

“Nhưng em để tâm.”

Cô cau mày, sắc lẹm liếc nhìn anh một cái, vốn dĩ cô chẳng có bằng cấp, lại được tuyển thẳng lên vị trí thư kí chủ tịch đã nảy sinh không ít lời dèm pha, lại suốt ngày bị Sở Mạc lôi lôi kéo kéo, khiến những kẻ miệng lưỡi thâm độc có cơ hội đẩy những đàm tiếng đó bay ra xa hơn.

Nhân lúc cô ngoảnh mặt nhìn ra ngoài cửa kính dò xét tình hình, anh liền sà người tới, cho tới khi cô quay lại, hai khuôn mặt sát sàn sạt cạnh nhau, tựa như đang hôn. Đồng Ngữ Lam liền cảnh giác kéo giãn khoảng cách, cả người cô nóng ran.

“Làm tốt việc của mình là được…”

Sở Mạc nhướng cao đôi mày, mỉm cười một cái, xích người sang phía cô nhiều hơn, tách lên một tiếng thật khẽ, sợi dây an toàn thắt trên người cô liền bắn tung, anh cũng chầm chậm quay trở về dáng vẻ nghiêm túc, yên vị bên ghế lái.

Sắc mặt Đồng Ngữ Lam đỏ như gấc, cả người cô nhũn mềm như không xương, lồng ngực giãn căng khiến cô không thể nào thở nổi.

Ngại ngùng xoay người, cô vội vàng mở cửa xe, bước xuống. Sự xuất hiện của cô khiến mọi ánh mắt xung quanh đều hiện rõ sự kinh ngạc, sáng nay cả anh và cô đều xin nghỉ, rồi đi làm cùng nhau, không phải đúng lúc lắm hay sao?

Cứ cho là thư kí và chủ tịch cùng có việc đi ra ngoài nhưng cũng đâu thể lúc nào cũng dính lấy nhau giống như hình với bóng, vả lại, Sở tổng từ trước tới nay hoàn toàn không có hứng thú với nữ sắc, duy chỉ có Đồng Ngữ Lam là ngoại lệ. Chính anh đưa cô vào công ty, lại là anh sắc phong cô lên làm thư ký riêng, suốt ngày kè kè bên cạnh cô nhưng anh chưa từng tỏ ra khó chịu.

Cô cúi mặt, gượng cười, lướt qua hàng trăm ánh mắt ganh tỵ và căm phẫn, tựa như một xác sống sắp sửa bị ác quỷ hút cạn máu vậy, cực kì kinh hãi.

Đi tới thang máy, cô liền bị hai thế lực uy mãnh kéo vào trong, nhanh như chớp, cửa thang máy liền đóng kín lại.

“Khai mau! Cô với Sở tổng có phải đi hẹn hò không?”

Lý Lam nhướng mày, cao hứng hỏi, hai mắt sáng loé hóng đợi câu trả lời của Đồng Ngữ Lam.

“Đi Suối Hồ Điệp hay núi Vũ Di…hửm…”

Từ Lê Na cũng hùa theo ngay sau đó, thanh âm mang vài phần quỷ quyệt, vài phần châm chọc, ẩn duật một chút khiêu khích.

“Ai dà… Không đi đâu cả! Chúng tôi chỉ là tình cờ gặp nhau, nên Sở tổng mới cho tôi đi nhờ xe thôi!”

Đồng Ngữ Lam vu vơ đáp lại, môi mỉm cười nhưng sâu trong lòng là nước mắt và biển rộng.

“Chỉ có vậy ư? Cô nghĩ chúng tôi sẽ tin sao?”

Riêng mình Từ Lê Na cười cười trong im lặng, còn Lý Lam tỏ ra không tin, mi tâm nhiu chặt lại.

“Thật sự chỉ có vậy…!”

Đồng Ngữ Lam khó khăn thốt lên, nụ cười trên môi cũng trở nên đông cứng lại.

“Lần sau có bịa lý do thì cũng tìm thứ gì đó mới mẻ hơn chút, được không?”

Hàm ý trong nụ cười của Từ Lê Na ngày một sâu, hai mắt cô ấy loé sáng, cánh tay thuận nâng lên không trung, chạm tới đôi vai gầy của Đồng Ngữ Lam, vỗ vỗ nhẹ.

“Tôi…”

Trên dưới công ty, chỉ có hai người thân cận bên cạnh Sở Mạc biết rõ về mối quan hệ giữa cô và anh, việc cô phủ nhận trước mắt Từ Lê Na khác gì múa rìu qua mắt thợ.

“Khai mau… Thành thật sẽ được khoan hồng.”

Lý Lam được đà liền xông tới, hai mắt lấp lánh như sao đêm chăm chú quan sát từng biểu tình trên gương mặt Đồng Ngữ Lam không rời.

“Nếu không muốn bị trừ lương thì mau đi làm việc đi.”

Không còn cách nào khác Đồng Ngữ Lam đành phải chọn cách lảng tránh, cô thật sự không muốn giấu Lý Lam, nhưng chuyện giữa cô và Sở Mạc càng ít người biết càng tốt, như thế đỡ phải vướng mắc rắc rối thêm.

“Cô càng trốn tránh chứng tỏ chuyện này càng có vấn đề.”

Lý Lam vốn nhanh hiểu ý tứ, càng không phải hạng người dễ dàng bị qua mặt, đương nhiên cô ấy đã sớm nhận ra chiêu trò trốn tránh của Đồng Ngữ Lam.

“Đừng đọc nhiều tiểu thuyết rồi suốt ngày nghĩ linh tinh nữa.”

Cười khan hai tiếng, Đồng Ngữ Lam rảo bước thật nhanh ra khỏi thang máy, nhưng cũng không quên ngoái đầu vứt lại cho Lý Lam mấy chữ then chốt.