Ép Hôn: Chỉ Có Thể Là Anh

Chương 38: Em đã nhận tiền?



Đồng Ngữ Lam vừa trở về bàn làm việc liền nhận được một cuộc điện thoại, vội vã rời đi ngay sau đó.

Ra khỏi cửa tập đoàn, cô rẽ hướng sang quán cà phê gần đó, dừng bước lại trước cửa, quắt ánh mắt sắc lạnh nhìn xung quanh, rồi dừng lại trên người phụ nữ trung niên ngồi ở bàn gần cạnh cửa kính.

Chu Nhược Loan- người phụ nữ đã gần năm mươi nhưng thần thái vẫn chẳng hề thua kém bất kì ai, làn da trắng mịn như tuyết đầu mùa cùng vóc dáng thon gọn càng tôn lên vẻ đẹp quý tộc sẵn có, lại thêm bà ta thường bỏ ra không ít thời gian và công sức để chăm sóc bản thân, nên vẫn luôn giữ được vẻ đẹp mặn mà trường tồn cùng thời gian, cũng không phải nói quá khi có người thốt lên rằng bà ta bị “lão hoá ngược”.

Chu môi thổi phù một hơi nhè nhẹ, Đồng Ngữ Lam cố thư giãn cơ thể, chớp mắt một cái, cô liền rảo bước chân về phía Chu Nhược Loan.

“Dì gọi tôi ra có việc gì?”

Thanh âm mang một tia khàn khàn, Đồng Ngữ Lam nghiêng người ngồi xuống ở phía đối diện Chu Nhược Loan, hai mắt cô loé lên tia gấp gáp. Kì thực, cô cũng chẳng hứng thú gì khi phải ngồi đối diện với mẹ kế của chồng, dĩ nhiên cô cũng rất rõ là bà ta cũng thế, nhưng, việc bà ta đích thân tới tập đoàn Dị Thừa như này so ra chắc cũng chẳng hề đơn giản. Cô cũng muốn xem thử bà ta sẽ giở trò gì.

“Thẳng thắn vậy sao?”

Chu Nhược Loan nhẹ nhàng tháo cặp kính đen trên mắt xuống, đặt lên bàn, ánh mắt lạnh như băng nhìn Đồng Ngữ Lam. Dĩ nhiên, cô cũng không mong cầu nhận được hơi ấm từ bà ta, cô cũng biết rõ, cuộc gặp gỡ này là một giao dịch.

“Giữa tôi và dì chẳng cần phải vòng vo.”

Đồng Ngữ Lam nhếch môi cười một cái, tự tin khoanh tay trước ngực, dựa lưng nhẹ ra sau ghế, trong đáy mắt lập loè tia mong chờ.



“Được… tôi cũng không thích phải dài dòng.” Chu Nhược Loan nhếch lên nụ cười tràn ngập hàm ý. “Tôi muốn cô báo cáo hoạt động của Sở Mạc mỗi ngày cho tôi biết.”

“Tôi sẽ nhận được lợi lộc gì?”

Không nằm ngoài dự liệu, Đồng Ngữ Lam cười thầm trong bụng, rốt cuộc người mà Chu Nhược Loan nhắm tới cũng là Sở Mạc, đương nhiên, người có thể tiếp cận được anh chỉ có mình cô. Vì vậy, cuộc gặp hôm nay cô thừa nhìn thấu dụng ý của bà ta.

“Mỗi tháng cô sẽ nhận được 10 triệu USD.”

Chu Nhược Loan tỏ ra rất tự tin, số tiền lớn như thế sao cô có thể nỡ lòng nào chối từ!

Đương nhiên, Đồng Ngữ Lam cũng không nỡ chối từ, cô nhanh chóng gật đầu, nụ cười trên đầu môi cũng trở nên tràn ngập tà mị. “Được thôi!”

“Nhanh gọn như vậy tôi rất thích. Ngay bây giờ tôi sẽ lập tức chuyển 50%, xong việc sẽ chuyển tiếp 50% còn lại.”

Khoé môi cong lên vẽ nên nụ cười đầy thoả mãn, Chu Nhược Loan cứ nghĩ bản thân đã thành công mua chuộc Đồng Ngữ Lam, nhưng bà ta đâu biết rằng kịch hay thường ở phần sau.

“Nhận được rồi. Cảm ơn dì nhé!”

Di động “ting, ting” hai tiếng, Đồng Ngữ Lam theo bản năng liền lấy ra xem, hai mắt cô len lói một tia sáng nhè nhẹ, mép môi nhếch lên như vừa cười, một giây sau đó, cô liền ngẩng mặt nhìn lên, bật sáng màn hình điện thoại giọi về phía Chu Nhược Loan, sau đó lại vội tắt, đứng dậy rời đi.

Cùng thời điểm đó, trong phòng làm việc riêng của Sở Mạc, Âu Dương Vũ hồng hộc xông vào, tay chống trên bàn, mặt cúi sấp xuống, hổn hển thở, mép môi liên tục nhếch lên xuống, rất lâu mới thốt được nên câu.

“Sở thiếu gia… Có chuyện rồi…”

“Chuyện gì?”

Sở Mạc vẫn ung dung đặt bút kí tên vào từng xấp hồ sơ, không thèm liếc nhìn Âu Dương Vũ lấy một cái.

“Mẹ cậu… à không… là mẹ kế của cậu tới tìm gặp Ngữ Lam.”



Nhịp thở của Âu Dương Vũ vẫn còn bất ổn, ánh mắt lập loè tia mâu thuẫn nghiêm túc.

“Ở đâu?”

Cả người Sở Mạc đột nhiên ngẩn ra, tay cầm bút cũng chững lại, hai mắt loé sáng, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lên, đôi con ngươi sâu như chim ưng tràn ngập sự lo lắng.

“Dưới quán cà phê cạnh công ty.”

Âu Dương Vũ xoay người, cánh tay chỉ hướng ra ngoài, đáp lại lời Sở Mạc theo bản năng.

“Đừng đi nữa, họ đã nói chuyện xong rồi, giờ này chắc là Ngữ Lam cũng gần về tới công ty.”

Sở Mạc vừa nhổm mông đứng dậy, định rời đi, thì Âu Dương Vũ nhanh chóng chạy tới ngăn cản, nét mặt anh ta cười cũng như không, chẳng rõ là mình đang làm đúng hay sai nữa.

“Ò…”

Sắc mặt bình thường hoá rất nhanh chóng, Sở Mạc lùi về sau hai bước, nhẹ ngồi xuống ghế, tiếp tục phần công việc dang dở, mặc cho cõi lòng đang cực kì nhiễu loạn.

“Cậu không tò mò xem họ đã nói chuyện gì ư?”

Âu Dương Vũ tỏ ra không tin vào mắt mình, cặp mày nhướng lên cao, miệng há hốc mất nửa ngày mới có thể thốt được nên lời.

“Không rảnh.”

Sở Mạc thẳng thắn cự tuyệt, anh cũng không có thời gian để tâm tới việc Chu Nhược Loan muốn làm, chỉ cần bà ta đừng đụng chạm tới anh và người của anh, thì anh sẽ tiếp tục ám binh bất động, nhưng nếu như ngược lại thì anh đảm bảo bà ta sẽ không có cơ hội ngông cuồng trong cả quãng thời gian còn lại.

“Bà ta muốn Ngữ Lam cung cấp hoạt động thường ngày của cậu, nói chính xác hơn là dùng tiền để mua thông tin về cậu.”

Âu Dương Vũ đương nhiên hiểu rõ tính khí Sở Mạc, ngoài miệng anh nói không muốn biết nhưng thật lòng lại nổi hứng tò mò hơn bất cứ ai. Không phải vì sợ Chu Nhược Loan sẽ làm hại tới mình, mà là vì sợ Đồng Ngữ Lam ngây thơ bị bà ta lợi dụng.



“Cô ấy đã nhận tiền?”

Cuối cùng anh cũng chẳng thể khống chế nổi cảm xúc của chính mình, nghiêm nghị hỏi lại Âu Dương Vũ.

“Phải…”

Không cần phải nghĩ, Âu Dương Vũ đành thẳng thắn gật gật đầu.

Trong lòng Sở Mạc loé lên tia âu lo nghiêm túc, sắc mặt lạnh ngay lập tức đen lại, tựa như bầu trời sắp nổi trận cuồng phong, cả người anh âm lãnh.

Vốn dĩ, anh không cảm thấy nghi ngờ Đồng Ngữ Lam, nhưng khi nghe Âu Dương Vũ khẳng định là cô đã nhận tiền của Chu Nhược Loan, lòng anh liền nổi lên cơn giằng xé dữ dội. Không lẽ cô thiếu tiền tới mức đó ư? Tại sao lần nào cũng vậy, cô thà tìm tới sự giúp đỡ của người khác, nhất quyết không chịu mở miệng nói với anh một câu.

Cõi lòng Sở Mạc tựa như một mớ chiến trường hỗn độn, cực kì hỗn độn, cho dù anh đã cố gắng sắp xếp lại mọi thứ, nhưng đều không có kết quả.

Trở về nhà trong trạng thái đầy mệt mỏi, Sở Mạc cao lãnh lướt qua Đồng Ngữ Lam, cũng chẳng thèm liếc nhìn tới mâm cơm mà cô đã cất công tự mình chuẩn bị, cũng như không một tiếng đáp lại lời chào của cô.

Nhận thấy điều bất thường, cô liền nối gót theo anh đi lên lầu, vừa tới trước cửa phòng, anh liền đóng sập cửa lại, tuyệt nhiên không hề có lấy một cái chớp mắt.

Cô bị giật mình, theo bản năng liền lùi về sau mấy bước, cảm giác như bản thân đang gánh trên mình một quả bom hẹn giờ, chỉ cần một chút sơ sẩy sẽ bị nổ cho banh xác bất cứ lúc nào.