Biểu cảm trên mặt Lận Châu lúc này thật sự khiến người khác tò mò.
Diệp Phù Dư sửng sốt một chút, đoán được điều gì đó ——
"Hai người quen nhau?"
Nếu có quen biết cũng không có gì lạ. Trước đây mặc dù Diệp Thanh Y thường xuyên chơi với cô ở Minh Sơn, nhưng cũng có đôi khi không thấy bóng dáng.
Còn về phần Sắc Châu, tuy rằng nhìn trẻ tuổi, chỉ có anh ta mới biết mình sống bao lâu.
Quan trọng nhất là có thể miễn cưỡng xem hai người này là chung một vòng tròn.
Sự thật cùng suy nghĩ của Diệp Phù Dư không khác biệt lắm.
Lận Châu thật đúng là có quen biết Diệp Thanh Y, chỉ có điều là vì quan hệ giữa Diệp Thanh Y và ba của anh cũng không tệ lắm, nên thỉnh thoảng anh đụng phải Diệp Thanh Y ở nhà mình.
Ánh mắt Lận Châu lóe lên một chút, khóe miệng gợi ra một nụ cười ý vị thâm trường.
Tối hôm qua Lận Châu bị mẹ mình đuổi theo đánh, lúc này đã mệt muốn lăn ra đất, sau khi biết Diệp Phù Dư đồng ý làm lành và việc ký hợp đồng với Thiên Ngu không có vấn đề gì, anh lại bay trở về phòng mình.
Trước khi đi còn không quên nói cho tiểu hồ ly biết trong bếp có đồ ăn mà cô thích.
Diệp Phù Dư tò mò chui vào nhà bếp, trong ngăn tủ có để một phần bò kho cùng với cá khô chiên.
Diệp Phù Dư đối với cá khô cũng không bài xích, chỉ cần ăn ngon thì cái gì cũng không vấn đề gì.
Vì thế, cô bưng một chén thịt bò kho và một chén cá khô nhỏ trở lại trước ti vi.
Ti vi vẫn đang chiếu bộ phim mà Lận Châu đóng chính, nhưng cô xem đoạn đầu đã biết kết cục.
Sau khi xem xong thậm chí còn có tâm trạng mà đánh giá một câu: Thật sự đóng rất đạt.
Khuôn mặt này lại thêm kỹ thuật diễn như vậy, khó trách Lận Châu nổi tiếng như vậy, một chút cũng không khó hiểu.
Thỉnh thoảng Lận Châu sẽ mang một chút đồ ăn về cho Diệp Phù Dư, nhìn thấy đôi mắt đen như mực của tiểu hồ ly, mặt anh không đổi sắc nói một câu: Mẹ tôi kêu tôi mang cho cô.
Những lúc này Diệp Phù Dư thường sẽ im lặng.
Cô có chút ngoài ý muốn, cô cho rằng hai người bọn họ đều nhận định cuộc hôn nhân này sẽ rất ngắn ngủi, lại không nghĩ tới dù vậy cũng sẽ bị ba mẹ Lận Châu biết được.
Luôn cảm thấy có gì kỳ quái.
Nhưng nếu Lận Châu đã không có nói chuyện gì khác, Diệp Phù Dư tự nhiên cũng sẽ không nói.
Buổi tối ngày thứ ba, Diệp Phù Dư nhận được tin nhắn riêng từ người anh em【Lăng Tử Nhật】 kia.
Lăng Tử Nhật: Mẹ kiếp! Tiểu tỷ tỷ, chị thật sự là thần thánh phương nào! Một nhúm không biết lông con gì mà chị gửi cho tôi vô cùng thần kỳ! Hai ngày nay tôi sống rất sảng khoái! Để chứng minh vận đen của mình biến đi rồi nên hôm qua tôi đi mua vé số, trúng được một trăm tệ.
Tuy Lăng Tử Nhật gửi tin nhắn như vậy, nhưng Diệp Phù Dư vẫn nhớ rõ video giám sát mình đã nhìn thấy. Không biết vì sao, cô luôn cảm thấy chuyện này không dễ dàng giải quyết như vậy.
Suy nghĩ một chút, cô trả lời: Trong khoảng thời gian này anh nên tránh xa những nơi có nước.
Lăng Tử Nhật lập tức gửi một dấu chấm hỏi.
Diệp Phù Dư cũng ý nhiều lời ít: Đề phòng bất trắc.
Lăng Tử Nhật: Nhưng ngày mai tôi có hẹn với huấn luyện viên bơi lội, nếu mai mốt lại té vô bể cá, tôi còn có thể tự cứu mình.
Tự cứu?
Diệp Phù Dư trầm mặc trong chốc lát, khóe mắt giật một cái.
Tiểu hồ ly siêu cấp đổi vận: Bể cá này chỉ đủ để nhét đầu cậu vào, cậu học bơi làm gì? Nếu có thời gian thì tập nín thở, cậu còn có thể sống thêm hai giây.
Lăng Tử Nhật:...
Hình như cũng có lý ha?
Người đàn ông nhìn chằm chằm màn hình điện thoại gãi gãi đầu, đột nhiên giống như cảm nhận được điều gì đó, vừa quay đầu lại, dưới ánh đèn phòng khách bể cá được chiếu sáng đặc biệt.
Trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác quỷ dị.
---
Editor có lời muốn nói:
Vé số mà anh bạn Lăng Tử Nhật là vé số cào, nguyên văn là "刮刮乐" [guāguālè].
Đây là một loại vé số phúc lợi nhằm mục đích giúp đỡ người già, người tàn tật, người neo đơn... Có khá nhiều loại vé số cào và nhiều hình thức, điểm chung là phải cào lớp phủ mờ để lộ ra mã số phía dưới (như cào card điện thoại á)
Cụ thể cách thức tính giải và trúng thưởng như thế nào thì tui không rõ lắm, mấy bạn có hứng thú thì có thể tìm hiểu thêm rồi phổ cập cho tui với nha ≧◔◡◔≦