Anh thanh niên để điện thoại xuống, chậm rãi đi tới trước bể cá.
Một tay chống cằm, một tay thật cẩn thận vuốt ve mép ngoài bể cá, xúc cảm lạnh lẽo phảng phất từ đầu ngón tay theo thần kinh lan tràn đến trái tim.
Thấu xương.
Anh nhìn ba con cá vàng nhỏ trong bể, đột nhiên vỗ ót.
Học bơi cái quỷ gì chứ, mình ném cái bể cá này đi không phải là xong sao?
Anh thanh niên quả thực bị sự ngu ngốc của mình làm cho ngây người, hì hục bưng bể cá đi vào nhà tắm.
Ba phút sau, Diệp Phù Dư lại lần nữa nhận được tin nhắn của Lăng Tử Nhật.
Lăng Tử Nhật: Tiểu tỷ tỷ, tôi đập bể cá rồi, cá cũng vào đài phun nước dưới căn hộ, chắc là không sao nữa rồi?
Tiểu hồ ly siêu cấp đổi vận: Không nhất thiết. Cậu nhớ phải luôn đem theo nhúm lông kia bên người, lúc ra ngoài thì cẩn thận một chút. Tôi nhớ, anh từng nói suýt bị xe tông.
Diệp Phù Dư: ...
*
Hai ngày sau, một giờ chiều, ánh nắng mặt trời vừa vặn, một con tiểu hồ ly nho nhỏ nằm ghé vào ban công phơi nắng, phía trước đặt một dĩa gà rán mà hồ ly có thể dễ dàng quào lấy.
Cách đó không xa là một người đàn ông đang nằm dài trên ghế.
Hai ngày nay một con yêu tinh không rõ lai lịch và một con hồ ly sống với nhau đặc biệt hài hòa.
Ánh nắng mặt trời phù hợp để phơi nắng ở ban công, xem kịch bản. Thỉnh thoảng hai người còn có thể thảo luận nhân vật trong kịch bản.
Kỳ lạ muốn chết.
Bất quá phơi nắng nhiều, anh cảm thấy không thoải mái. Chạng vạng thường chạy đến cái ao trong hoa viên, một lần chính là ở cả đêm.
Lận Châu ngáp một cái, khuôn mặt tuấn mỹ phía sau kịch bản lộ ra biểu cảm buồn ngủ. Phơi nắng gần một tiếng đồng hồ, một chữ cũng đọc không vào.
Ngược lại con tiểu hồ ly kia, vừa ăn vừa đọc, sao có thể thoải mái như vậy được.
Anh nghĩ nghĩ, lấy kịch bản đắp lên mặt, vươn tay lặng lẽ trộm một miếng gà rán.
Một giây sau, giọng nói cứng rắn của Diệp Phù Dư truyền vào tai ——
"Tôi thấy rồi."
Động tác trên tay Lận Châu dừng lại, xấu hổ tằng hắng một tiếng, da mặt anh luôn rất dày nhưng cũng thấy hơi ngượng ngùng.
Nhưng loại ngượng ngùng này đánh chết anh cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài.
Là một diễn viên, trước nay Lận Châu chưa từng để cho bất kỳ nhân viên giao thức ăn nào biết địa chỉ nhà mình, nên Diệp Phù Dư cũng thuận theo ý của anh, chưa từng gọi cơm hộp.
Nhưng làm như vậy, cũng có nghĩa là ảnh đế Lận thỉnh thoảng cần phải xuống bếp.
Nhưng là ảnh đế Lận tất nhiên cũng rất thích thú.
Điện thoại ngay lúc này vang lên.
Diệp Phù Dư bị tiếng chuông điện thoại của mình làm giật mình, cô cúi đầu nhìn thoáng qua, hiển thị dãy số, cùng thành phố nhưng không có bất kỳ ghi chú gì.
Móng vuốt hồ ly gãi gãi lỗ tai, cô nhấn chọn nghe máy.
Một giây sau, giọng nói của thanh niên xa lạ mang theo một cảm giác quen thuộc vang lên bên tai Diệp Phù Dư, gào thét đến tê tâm liệt phế*, trời sập đất lở.
tê tâm liệt phế*: nguyên văn là "撕心裂肺" [sī xīn liè fèi], nghĩa là đau khổ tột cùng, tim đau phổi mệt
"Ô ô ô hồ ly tiểu tỷ tỷ là chị sao? Có phải là chị không?! Chị còn nhớ tôi sao, tôi chính là chú vịt nhỏ đáng thương té vào bể cá thiếu chút nữa bị chết đuối."
---
Editor có lời muốn nói:
Đến chương 70 mấy rồi nhưng vẫn chưa có nhiều tiến triển nhờ, mấy bạn có đọc qua truyện tranh chưa? Lâu rồi tui mới vào xem lại, ui mấy nhân vật người ta tới luôn giai đoạn nào rồi... Nhịp truyện chữ chậm quá, mọi người có thấy chán không? ಸ_ಸ