Gã Độc Thân Vàng Mười

Chương 34



Tim Ngải Đông Đông lại phấp phỏng phấp phỏng như muốn thọt lên cuống họng, đi được mấy bước nó lại đứng ì tại chỗ, Chu Cương càng kéo nó càng đỏ mặt, nó la lên: “Con còn đồ chưa mang sang hết!”

“Còn đồ hay là sợ?”

“Sợ ạ.” Ngải Đông Đông thật thà đáp.

“Sợ gì, nói xem nào?”

“Chẳng biết được… không phải mỗi sợ, con bị hồi hộp… với… với xúc động nữa.”

Chu Cương mỉm cười thả nó ra, hỏi tiếp: “Thế mày nói xem xúc động cái gì hả?”

“Ba chơi mười vạn câu hỏi vì sao hay gì.” được tự do một cái là Ngải Đông Đông lỉnh đi liền: “Con về lấy kem đánh răng với bàn chải nha!”

Viên quản giáo ban nãy thấy nó chạy vụt qua cửa sổ thì vội vàng gọi lại hỏi: “Này nhóc kia, làm sao đấy? Bị ăn hiếp hả?”

Ngải Đông Đông đứng lại, vừa thở hổn hển vừa cười đáp: “Đâu có, con nhớ ra để quên đồ nên lộn về lấy ạ.”

“Nếu muốn về buồng cũ thì bảo bác, bác sẽ nói chuyện với quản lý cho.” quản giáo nọ đúng là người tốt thật, nói xong ông ta húng hắng ho rồi đóng cửa sổ lại. Ngải Đông Đông về khu 6 lấy một cái túi nilon nhặt nhạnh hết đồ của mình vào rồi vắt trên vai, tung tẩy đến phòng Chu Cương. Chu Cương không còn trong phòng, nó bỏ túi vào phòng rồi ngó nghiêng đi tìm Chu Cương, trại giam thì chỉ có mấy chỗ thường đi, nó ra cả sân tập vẫn không thấy bóng dáng gã. Thế là nó đi hỏi quản giáo, quản giáo bảo nó: “Anh Chu có người nhà vào thăm nên đi gặp rồi.”

Ngải Đông Đông vội hỏi: “Ở đâu thế ạ?”

Quản giáo nọ chỉ khu phía Tây Nam, Ngải Đông Đông đang định đi thì bị ngăn lại: “Chỗ đó không đi được đâu, cậu không có người thăm thì ai cho vào.”

Ngải Đông Đông “à” lên một tiếng, đành đứng lại. Quản giáo nọ ngắm nghía từ đầu đến chân nó một hồi rồi cười bảo: “Nhỏ này trông khác hẳn thật.”

“Dạ?”

“Lần trước tôi có thấy cậu rồi, trông không ra làm sao cả. Không ngờ mới mấy hôm không gặp đã thành thế này.”

Ngải Đông Đông bật cười, nói: “Hồi đó mặt em dị ứng thôi, không thì em trông cũng được chứ bộ.”

Quản giáo nghe nó nói thế cũng cười theo, gã hỏi: “Thế lần này làm sao lại phải vào?”

“Ngứa tay quá, cái tật chữa không được làm khổ cái thân ạ.” Ngải Đông Đông vừa nói vừa ngó nghiêng khu nhà phía Tây Nam, hình như nó thấy bóng Chu Cương qua cửa kính nhưng xa quá không biết có phải không, nó hỏi: “Lãnh đạo ơi, ai tới thăm ổng vậy?”

“Còn ai nữa, con gái rượu của anh Chu chứ ai.”

Con gái Chu Cương ở nhà gọi là bé bi, tên thật là Chu Đình, năm nay mười một tuổi nhưng vẫn là cái nấm lùn, giọng con nhỏ là giọng trẻ con thanh thanh mềm mại ai nghe cũng thích. Hôm nay mẹ Chu Cương cũng vào, bà đang hỏi gã bao giờ được ra: “Chú ba anh ở Quảng Đông sắp về rồi, bảo là già rồi không cố được nữa. Đang bảo anh qua làm đỡ đấy.”

“Minh Tử đâu rồi?”

Minh Tử là con trai của chú ba, nhỏ hơn gã hai tuổi.

“Minh Tử quản việc thế nào được, nó từ bé đến giờ thế nào anh biết quá rồi còn gì. Nó làm được thì chú anh đã chẳng hỏi anh, anh thấy chú ba lúc nào cũng coi trọng anh nhất đấy thôi. Chú nhờ mẹ hỏi ý kiến anh, hôm qua chú gọi về bảo đang giải quyết nốt mấy việc, chừng sang xuân là về đấy.”

Chu Cương miệng ngậm thuốc, gãi gãi đầu đáp: “Để con xem thế nào đã.”

Bà Chu kéo cô cháu gái rượu lại: “Đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng có hút thuốc trước mặt bé bi. Anh không thấy TV nói mãi thuốc lá có hại cho trẻ con à?”

Chu Cương cười khan, gã quăng điếu thuốc xuống đất, di di giày lên rồi dịu dàng hỏi Chu Đình: “Ghét papa hút thuốc không nè?”

Chu Đình ngồi trong lòng bà nội cười hì hì đáp: “Bà nội bảo hút thuốc hại sức khỏe nha.”

Chu Cương lại cười xoa đầu con nhỏ: “Thôi bà cháu về đi… mà ai đưa bà vào?”

“Phương Tử đưa, xưởng của nó sắp khai trương rồi đấy, bận lắm. Vẫn đang đứng ở ngoài gọi điện thoại, nó bảo mẹ giục anh bên trên mà không nghiêm quá thì ra đi. Cần thì thêm ít tiền vào, nó còn ối việc cần cậy anh đấy.”

Chu Cương cười bảo: “Phương Tử giỏi giang gớm.”

“Chuyện.” Bà Chu dắt Chu Đình đứng dậy: “Ít nhất là nó làm ăn đàng hoàng, anh làm anh mà không bằng nó đâu.”

Chu Cương thở dài, ngả người dựa vào lưng ghế, gã bảo Chu Đình: “Bé bi giờ lớn rồi phải thương bà, chăm bà hộ papa, biết chưa?”

“Con nghe lời bà nhất!” Chu Đình ra vẻ như người lớn, con nhỏ lay lay tay bà nội: “Bà ơi có phải thế không bà?”

Bà Chu tươi cười dắt cháu gái yêu ra về. Chu Cương ngồi lại một hồi rồi đứng dậy, mới đi ra cửa thì thấy từ xa Ngải Đông Đông đang đứng dưới tán một cây ngô đồng trên sân tập. Trời ban trưa ánh dương rực rỡ như ngả sang màu vàng trắng chói lọi, hình dáng Ngải Đông Đông đứng dưới ánh sáng quả thực không thuộc về chốn lao tù này. Không chỉ vì nó nhỏ bé gầy gò mà cả khí chất nó cũng quá khác biệt, nhìn sao nó cũng là một người thành phố gọn gàng thanh lịch. Không đợi gã lên tiếng, Ngải Đông Đông đã chạy lại, đến cách chừng ba bốn mét nó la lên: “Ba nuôi ơi ba coi nè, con nhảy một cái tới chỗ ba nè!”

Nói rồi nó nhún mình nhảy vọt lên, phốc một cái đã đứng ngay trước mặt Chu Cương. Toàn thân nó lao tới theo quán tính suýt nữa thì ngã chúi vào người gã, Chu Cương vội đỡ nó, hỏi: “Dọn xong hết đồ chưa?”

“Xong rồi ạ.” Ngải Đông Đông thở hổn hển đáp: “Ba nhìn thấy không, con nhảy xa siêu luôn!”

Chu Cương thử đếm bước chân, được hẳn gần ba bước chân của gã: “Nhảy xa phết nhỉ.”

“Con gái ba về rồi à?”

“Ừ.”

“Con cũng định ra xem nhưng quản giáo không cho, con gái ba xinh lắm không?”

Nghe thế Chu Cương quay sang nhìn nó: “Không bằng chú mày đâu nhưng trông cũng được, sao hả, định me à?”

“Đâu có, con chỉ nghĩ nếu ba là ba nuôi con thì con ba là em gái con còn gì. Con định ra xem con nhỏ trông thế nào.” Ngải Đông Đông ngượng ngùng cười, “Bao giờ được ra con sẽ mua quà cho em!”

“Tiền đâu ra mà mua?”

“Con để dành chứ lị.” Ngải Đông Đông đáp: “Ba tưởng chôm được bao nhiêu là con tiêu hết à? Làm gì có chuyện đấy, con lên kế hoạch chu đáo lắm nhé, mỗi tháng con để dành ra một ít, giấu đi. Giờ con phải có hơn sáu trăm đồng rồi đấy!”

“Nhiều thế cơ à?” Chu Cương làm bộ rất ngạc nhiên.

“Hừm hừm.” Ngải Đông Đông cười đắc ý: “Đợi con ra tù nhé, con gái ba nha, cả ba nữa nha, thích quà gì cứ bảo con mua tặng hết… con biết ba đầy tiền nhưng đây là tấm lòng của con ấy.”

Chu Cương cười gật đầu: “Đi thôi, về nào.”

Việc Ngải Đông Đông chuyển sang phòng Chu Cương mới đầu không ai biết nhưng chỉ qua giờ ăn trưa câu chuyện đã truyền khắp nơi, đương nhiên cũng có những tin đồn bậy bạ đủ kiểu. Với Ngải Đông Đông thì ngày lành của nó chính thức bắt đầu từ bữa trưa hôm ấy.

Ấy là cuối cùng nó cũng không phải ngồi ăn chung với mọi người nữa mà được đi ăn riêng cùng Chu Cương.

Cơm tập thể với cơm riêng khác nhau nhiều lắm, cơm tập thể là cơm tù, cao cấp lắm thì có thêm mấy miếng thịt nhưng chế biến rất đơn sơ, mùi vị không ra sao. Còn cơm phục vụ riêng là chế độ của quản giáo, mắm muối tương dầu đủ hết, bếp chính ở đây là đầu bếp Trương nổi tiếng cả huyện. Nhà ăn ngăn đôi hai khu vực cơm tập thể và cơm phục vụ bằng vách kính, thường ngày Ngải Đông Đông chỉ có thể nhìn qua kính mà chảy nước miếng, nay thì khác rồi, cuối cùng nó cũng được hiên ngang ngồi bên này, vênh vang cho mọi người ngắm nghía.

Có điều nó vừa ngồi xuống bàn, chưa kịp cầm đũa thì đã đụng mắt với một người ngồi bên kia vách.

Đó là Khải Tử.

Ngải Đông Đông tự dưng thấy chột dạ, nó cảm thấy Khải Tử đã biết tỏng những ý tưởng quanh co trong đầu nó rồi, thế là nó ngoảnh mặt đi, cười hì hì với Chu Cương. Chu Cương gọi hai phần cơm, đầu bếp hỏi: “Có lấy rượu không ạ?”

“Uống không?” Chu Cương quay sang hỏi Ngải Đông Đông, Ngải Đông Đông khoát tay: “Thôi để hôm khác đi, uống liền hai ngày con nóng người lắm.”

Không dè nghe nó nói thế Chu Cương lại cười cười rất đểu, gã quay lại bảo đầu bếp: “Vậy thôi không rượu.”

Đợi đầu bếp đi rồi Ngải Đông Đông mới hỏi: “Ba nuôi cười gì thế?”

“Có gì đâu, đang bảo tí về làm gì cho chú mày bớt nóng.”

“Ý con là nóng trong…” Ngải Đông Đông mân mê đôi đũa trong tay: “Không phải như cái ba đang nói đâu nhé. Ăn uống điều độ là hết chứ làm sao.”

“No cơm ấm cật thì mới nóng.” Chu Cương bảo: “Nhưng mà mùa đông đúng là dễ nóng trong thật, nóng thì xả, xả rồi lại nóng, nóng lên lại xả, cứ nóng với xả mãi cũng hay lắm đấy, chú mày thử khắc biết.”

Ngải Đông Đông méo mặt, đúng là cái đồ lưu manh.