Đồ ăn nhanh chóng được dọn lên, hai món mặn một món rau và sáu cái bánh bao đều đang nóng sốt. Ngải Đông Đông thử một gắp rồi tấm tắc khen: “Cơm đây mới là cơm chứ, ba không biết cơm nhà ăn khó ăn thế nào đâu.”
“Đầu bếp Trương ở đây nổi tiếng lắm, nhiều nhà có cỗ bàn hiếu hỉ đều mướn ổng làm đấy.”
“Đám cưới cũng mời ổng ạ?” Ngải Đông Đông vừa ăn vừa hỏi: “Bộ người ta không kiêng người làm trong tù hả ba?”
“Đi làm nhà nước chứ có phải phạm nhân đâu, ai người ta kiêng.” Chu Cương nói rồi hơi ngẩng lên, thấy một người đi tới gã lập tức cười cười đứng dậy bắt chuyện: “Tiểu Trịnh đi ăn đấy à?”
“Dạ, em chào anh Chu.”
Vừa nghe cái giọng là Ngải Đông Đông vội thõng vai cúi gằm mặt xuống, nhưng nó cũng biết chỗ này toen hoẻn tránh mãi làm sao được, kiểu gì cũng phài chào hỏi thôi. Nó nghĩ bụng sẵn có ba nuôi ở đây Trịnh Dung chẳng làm gì được nó đâu nên nó hít sâu một cái, nặn ra một nụ cười rồi quay lại chào: “Chào cán bộ Trịnh ạ.”
Mặt Trịnh Dung lúc này tái mét, chắc là tái từ lúc đầu thấy nó rồi, gã không buồn để mắt đến nó mà đi sượt qua đến ngồi xuống cái bàn trong góc phòng. Gã ngồi một mình một bàn không ăn chung với ai cả, mà cũng có thể vì xấu tính quá nên chẳng ai thèm ngồi cùng với gã. Chu Cương cười bảo: “Đừng có nhìn sang đấy, nó nhấm nhẳng mấy ngày rồi thôi ấy mà.”
“Con thèm vào để ý nó.” Ngải Đông Đông rì rầm: “Nhưng mà từ giờ chắc nó cay cú con hơn nữa.”
“Sao mà cay?”
“Vì nó sẽ nghĩ là con giật bồ nó.” giọng Ngải Đông Đông tự dưng ấm ách: “Lỗi của ba nuôi đấy, ba nhớ phải bảo vệ con.”
Chu Cương mỉm cười nhìn nó hồi lâu rồi tự nhiên gắp một miếng thịt bò bỏ vào bát nó.
Ngải Đông Đông lập tức gắp lại cho Chu Cương một miếng khác, miệng cười hì hì, tiếng cười chưa dứt thì đã nghe tiếng Trịnh Dung ngồi cách đó không xa mắng nhiếc: “Ngựa bà!”
Ngải Đông Đông lắc lắc cổ, không nói gì. Nhiều khi nó cũng thấy mình ngựa ngựa thật, tính nó cả thẹn nên nó cũng nhịn lắm rồi đấy chứ, mà hễ trông thấy vẻ đẹp trai phóng khoáng của Chu Cương là người nó cứ nhộn nhạo rạo rực hết cả lên, lúc ấy nó chỉ muốn khiêu khích, muốn làm sao cho Chu Cương để ý đến nó. Cứ có Chu Cương là đầu óc nó nảy ra hàng đống thứ không đứng đắn. Mà lúc này thứ nó trông đợi nhất là “đêm đầu” của nó với Chu Cương.
Nghĩ đến tối hôm nay Ngải Đông Đông thấy vừa khấp khởi chờ mong vừa râm ran hồi hộp, nói cho gọn là vừa mừng vừa sợ.
Nó mong có chuyện gì đó sẽ đến, lại cũng sợ cái chuyện ấy đến, cứ mong mong sợ sợ như thế thoắt cái trời đã về chiều.
Có điều ở giữa bầy sói đói mà nó định nuốt không một miếng thịt béo đâu có dễ, à đương nhiên, miếng thịt ở đây là Chu Cương, không phải nó.
Con kỳ đà đầu tiên mò đến là Khải Tử, Khải Tử đến gọi cửa, nhác thấy gã Chu Cương đã bảo Ngải Đông Đông: “Khách của mày kìa.”
Ngải Đông Đông đang trải giường, quay lại thấy Khải Tử thì cũng ngượng, nó đứng thẳng dậy hỏi: “Anh Khải ạ, anh vào đi.”
“Thôi, mày ra đây anh bảo cái này.”
Ngải Đông Đông quay sang Chu Cương thấy gã không nói gì nó liền đi ra, hai người cùng đi đến đầu hành lang Khải Tử mới nói: “Sao tự dưng lại chuyển đi?”
“À, cái này em cũng định bảo anh rồi… tại… à…” nó hơi chột dạ nên chỉ muốn đáp qua loa cho xong.
“Mày xin anh Chu hay anh Chu chủ động bảo mày sang?”
“Em xin chứ.” riêng vụ này thì Ngải Đông Đông vẫn khôn chán: “Em năn nỉ cả buổi đấy. Em chẳng dám ở phòng mình nữa đâu, hai bữa đầu nó sờ soạng biết đâu bữa sau nó đè em ra hãm luôn thì tèo.”
Khải Tử nén cười bảo: “Mày theo anh Chu thì không được tự do như ở đằng mình đâu.”
“Không sao, giữ được cái thân là tốt rồi, khổ mấy em cũng chịu được. Ở với Chu Cương cùng lắm thì em biết điều một tí, tự biết việc mà làm với chịu khó nói ngọt với ổng thôi. Với lại ổng cũng tốt với em lắm, có khi ít nữa thân hơn ổng nhận em làm con nuôi thật ấy chứ.”
Khải Tử đang định nói gì nhưng do dự một lát gã lại thôi, Ngải Đông Đông thấy thế liền bảo: “Anh Khải Tử này, trong đây em với anh là thân nhất rồi, có việc gì anh cứ nói đi, nếu giúp được nhất định em sẽ giúp anh.”
Khải Tử nhìn nhìn nó, có vẻ hơi xấu hổ: “Ừ thì vẫn mấy cái chuyện vớ vẩn ấy thôi, mày biết đấy… anh Chu với anh… thì đấy…”
Nghe thế là Ngải Đông Đông hiểu ra rồi, nó gật đầu đáp: “Anh yên tâm, nhất định em sẽ nói tốt về anh với ổng. Nhưng mà em nói chưa chắc ổng đã nghe đâu, ổng coi em như con nít ấy.”
Khải Tử bật cười bảo: “Sau này ra tù có việc gì anh cũng sẽ lo cho mày.”
Ngải Đông Đông cười hồn nhiên, nhìn cái mặt nó xinh muốn chết tự dưng Khải Tử lại thấy khó ở, gã ngoảnh mặt đi: “Mày ở đấy cũng hạn chế ngả ngớn với anh Chu thôi, không cẩn thận ảnh lại tưởng mày mơi ảnh đấy.”
Gã nói câu ấy làm Ngải Đông Đông sượng chín cả người, nó lắp bắp: “Anh… sao tự dưng anh lại bảo thế…”
“Cái này cũng không phải lỗi của mày, đúng là trời sinh mày trông đĩ thật, mắt lúng liếng định hốt hồn người ta hay gì.” Khải Tử nói rồi tự dưng giơ tay bẹo má nó, Ngải Đông Đông ngượng ngùng cãi: “Em đàn ông con trai đàng hoàng đấy, đứa nào léng phéng em đập chết.”
Khải Tử bật cười, nói: “Thôi về đi, rồi thỉnh thoảng anh sang thăm.”
Khải Tử thỉnh thoảng sang thăm ai Ngải Đông Đông thừa biết, đương nhiên loại chuyện này không thể chi li tính toán được nhưng Ngải Đông Đông vẫn thấy có phần khó chịu, thế là nó bảo: “Về sau tối rảnh em sẽ sang tìm anh. Thôi em về đây.”
“Tí về anh Chu hỏi anh sang làm gì mày định bảo thế nào?”
“Em bảo em còn đồ bên đấy, anh sang hỏi em có lấy nốt không.”
Khải Tử tán thưởng vỗ vai nó: “Nói láo có nghề ghê.”
“À phải rồi, em biết bên buồng mọi người không giữ mồm đâu, em dọn đi một cái kiểu gì đám đó cũng bàn tán về em cho xem. Anh để ý giúp em xem đ.m thằng nào hôm qua mò mẫm em nhé.”
Nghe thế Khải Tử hơi sửng sốt: “Sao thế, chuyển đi rồi vẫn định tính sổ à?”
“Chưa biết được nhưng anh cứ để ý cho em.”
Khải Tử gật đầu: “Được thôi, cái này hỏi dễ mà.”
Ngải Đông Đông quay lại phòng giam thì Chu Cương đã ngồi trên giường, gã đang cởi giày, thấy thế Ngải Đông Đông vội chạy lại bảo: “Ba nuôi đợi con tí, con đi lấy nước nóng cho ba rửa chân nhé.”
Chu Cương tụt bít tất ném xuống gầm giường, đá luôn đôi giày vào gầm. Ngải Đông Đông vội vàng cầm chậu chạy ra nhà tắm lấy nước nóng, vừa vào đến cửa thì gặp người quen.
Thế quái nào lại là Trịnh Dung, gã vừa tắm xong, đang đứng mặc quần áo.
Ngải Đông Đông cũng không né tránh, nó cầm chậu đi vào, miệng bảo “Chào cán bộ Trịnh.”
Nhà tắm lúc này còn có mấy người nữa nhưng đều là phạm, bình thường quản giáo không sử dụng nhà tắm này, thế mới nói Trịnh Dung cũng là thứ lẳng lơ không đứng đắn. Ngải Đông Đông vừa ngâm nga hát vừa giơ chậu hứng nước, thế là Trịnh Dung đứng gần đó vừa xỏ giày vừa bảo nó: “Thằng oắt này lắm chiêu thật đấy, nghĩ mình có ô dù là chắc chân rồi đấy hả?”
Ngải Đông Đông làm như không nghe thấy, nó vặn vòi cho nước chảy lớn hơn, tiếng nước ào ào át tiếng nói. Chậu đầy quá nửa nó mới tắt nước, khệ nệ bê về, đang đi thì vấp chân phải cái gì đó, nó ngã chúi ra đằng trước, chậu nước trên tay văng xuống sàn vỡ làm đôi, nước tóe ra ướt nhẹp cả người nó.
Trịnh Dung cố tình ngáng chân nó.
Ngải Đông Đông lồm cồm bò dậy ngơ ngác nhìn nước lênh láng dưới chân, Trịnh Dung thì cười phá lên: “Đ.m mày làm ăn thế à, ướt cả tao đây này.”
Ngải Đông Đông tức điên người, nó gào lên: “Mày làm cái gì đấy, đừng tưởng tao không biết mày cố tình ngáng tao nhé!”
Trịnh Dung thản nhiên nói: “Đu được Chu Cương một cái là lớn lối quá nhỉ, mày hỏi mọi người quanh đây xem ai thấy tao ngáng chân mày hả? Thằng oắt mồm chó này, thích bị biệt giam nữa không?”
Bất thần Ngải Đông Đông hùng hổ xông đến, giơ nắm tay siết thành quyền, Trịnh Dung giật mình hoảng sợ, gã vội né sang bên nhưng đúng lúc ấy Ngải Đông Đông khựng lại, nó giật giật nắm tay rồi nhảy lui mấy bước.
Ngải Đông Đông đỏ bừng mặt, nó siết chặt nắm tay đứng đó, đấu với Trịnh Dung nó không có chút ưu thế nào, chỉ cần gã đứng thẳng lên là đã hoàn toàn lấn át nó rồi. Người xung quanh bấy giờ mới bắt đầu khuyên can, ai ở đây cũng là người khôn ngoan, họ biết lúc này đứng ra khuyên là chuẩn rồi, đằng nào hai người cũng sẽ không đánh nhau. Ngải Đông Đông không dám đánh, còn Trịnh Dung nể mặt Chu Cương cũng sẽ không làm gì nó cả.
“Thôi cán bộ Trịnh ơi, anh chấp thằng oắt con làm gì, thôi bỏ đi.”
“Phải đấy cán bộ Trịnh, đừng chấp nó. Ngải Đông Đông mày ra xin lỗi cán bộ Trịnh đi!”
Ngải Đông Đông vẫn bướng bỉnh không chịu: “Chính nó ngáng chân em trước, em thấy mà!”
Không phải mỗi nó thấy, ai đứng đây chẳng thấy, mọi người cũng không dám nói láo trắng trợn nên tiếng khuyên can yên dần, Ngải Đông Đông hừ một tiếng rồi cười khẩy với Trịnh Dung: “Tao biết vì sao mày ngứa mắt tao rồi, chẳng qua là tao chuyển sang chỗ ba nuôi tao còn mày không được nên mày tị…”
Lập tức Trịnh Dung gào lên: “Đ.m mày muốn chết…”
“Thôi cán bộ Trịnh ơi, thôi thôi, anh đừng giận…” mọi người vội vàng níu Trịnh Dung lại rồi kéo Ngải Đông Đông sang một bên, Ngải Đông Đông thì tức đỏ mắt, nó cũng gào lại: “Tao nói cho mày nghe đấy, ba nuôi tao thích tao đấy, đêm nay bọn tao ngủ chung giường đấy, thích làm gì thì làm mày tị chết cha mày đi. Mày chổng mông xin ba nuôi tao ** ba tao có thèm mày à?!”
Lần này thì nhà tắm im phăng phắc, chỉ còn tiếng vòi nước nào đó chưa khóa vẫn chảy ào ào, còn Ngải Đông Đông và Trịnh Dung thì mặt đều đỏ dừ như tôm luộc.