Gả Rồng

Chương 11: Mùi người chết



Khi ánh sáng bình minh xua tan màn đêm lạnh giá, ánh nắng trải dài trên mặt đất như cho vạn vật khoác lên chiếc áo choàng, ánh nắng mặt trời luồn qua khe cửa sổ rọi thẳng vào mặt tôi.

Tôi dần dần mở, tối qua tôi đã ngủ rất say, lần đầu tiên tôi có cảm giác tinh thần thoải mái đầy sức sống.

Tôi ngồi dậy vươn trong đầu tôi xuất hiện hình ảnh của chàng trai đứng ngay đầu giường tôi đêm qua. Anh chính là Long Minh Uyên, tôi nhớ rất rõ lời anh nói mùng hai tháng hai sẽ đến cưới tôi. Tôi liền bật điện thoại kiểm tra thời gian, chỉ còn ba tháng nữa, Tôi rất hiếu kỳ Long Minh Uyên sẽ dùng cách gì để đến cưới tôi.

“Cóc - cóc” tiếng gõ cửa vọng tới

“ Hạ, con dậy chưa?” Cô Âm lên tiếng

“ dạ, con dậy rồi” tôi liền chạy đến nở cửa

cánh cửa mở ra, cô Âm dùng đôi mắt đầy lo lắng nhìn tôi. Quen biết cô Âm bao lâu nay, cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt đó thì chắc chắn tôi sẽ có chuyện xảy ra.

“ đêm qua Long Vương đến tìm con đúng không?” Cô Âm giọng nhẹ nhàng hỏi

“đêm qua có một chàng trai đến tìm con, anh ấy nói mùng hai tháng hai sẽ đem sính lễ đến cưới con.”

“ không được, con không thể gả cho hắn!” Cô Âm căng thẳng nắm chặt lấy cánh tay tôi

“ chuyện gì vậy cô?” Tôi trở nên hoang mang



“ Vào thời cổ xưa, Thôn ta có 1một tập tục mỗi năm đến ngày mùng hai tháng hai sẽ chọn ra một đồng nữ, họ sẽ cho đồng nữ mặc những chiếc váy cưới sang trọng và đem đồng nữ đi tế, cho đồng nữ nằm vào quan tài và đẩy xuống biển.

Nghe xong tay chân tôi bủn rủn, tôi vô cùng sợ hãi, tôi cố gắng khống chế cảm xúc của mình

“ anh ấy nói sẽ đem sính lễ đến cưới con! Không phải con tìm anh ấy” tôi nói thật kỹ từng chữ, tôi muốn trong lời nói này cô Âm sẽ có cái suy nghĩ khác.

“ sính lễ!” Cô Âm đôi mắt trầm xuống lập lại hai từ đó

“ cô Âm, có phải trường hợp con là trường hợp đặc biệt không?” Tôi cố gắng trong những chi tiết ngỏ nhặt này níu kéo chút hy vọng.

Cô Âm lấy thuốc lá ra để vào miệng và bật lửa. Cô Âm bình thường không hề hút thuốc, chỉ có những khi có chuyện nan giải, hoặc là mời thần vào người miệng cô mới ngậm thuốc lá.

Cô Âm hít thất sau và cuối đầu thở ra, lần khói thuốc từ trong miệng cô tràn ra.

“ năm đó, chính Long Vương bảo sẽ không cưới con” cô Âm nghĩ lại chuyện năm đó.

“ khi anh con bị sét đánh, sinh mệnh đang trong tình trạng khuẩn cấp. Long Vương một lòng muốn giết anh con, chính ta đã dùng hết công đức của tiên trên người ta giúp anh con.

Ta đã kêu ba con tìm kiếm một người có ngày sinh giờ sinh cùng với anh con. Lúc đầu ta chỉ muốn Tìm lý do chính đáng thuyết phục bản thân là mình không thể cứu anh con, chứ không phải thấy chết không cứu. Nếu ba con tìm được thì cô sẽ thuận ý trời nhưng không tìm được cô cũng không dây dứt.

Điều ta không ngờ là anh con và Quốc Tài có chung ngày sinh giờ sinh. Cả hai người chỉ cách nhau vài phút, t đã lấy Quốc Tài ra thành vật hiến tế, anh con mới tai qua nạn khỏi. Nhưng Quốc Tài chết oan, oan hồn nó vẫn lang thang trên thế giới này, nó oán hận nhà con. Nó không chỉ muốn giết anh con, con muốn giết luôn cả con.” cô Âm nắm chặt tay tôi nói.



“ vậy Long Vương có biết không ạ?” Tôi vội hỏi

“khi Quốc Tài chết, đêm đó Long Vương trực tiếp đến tìm ta, Long Vương muốn lấy mạng của con, khi Long vương nhìn thấy ngày giờ sinh của con thì thái độ thay đổi hoàn toàn. Long Vương đột nhiên gật đầu chấp nhận, tuy ta rất bất ngờ nhưng Long Vương đồng ý, ta không muốn nói nhìu vì sợ Long Vương thay đổi suy nghĩ đổi qua lấy mạng của con.” cô Âm bảo

“cô có biết tại sao anh ấy phải thay đổi suy nghĩ k” tôi vội vàng hỏi, tuy chưa từng chính thức trò chuyện cùng anh, nhưng thấy anh đã cứu tôi và đêm qua cử chỉ dịu dàng của anh khiến rôi rung động. Tôi thật sự không muốn hôn nhân tôi vướn vào bất cứ lợi ít nào trên thế gian này.

“ ta cũng không rõ lắm, Long Vương không nói ta không dám hỏi, nhưng chúng ta phải trước mùng hai tháng hai huỷ hôn, con gả cho Long Vương có dù không ai tế con, nhưng con cg phải tự đi xuống thuỷ cung, con có thể sốg tới lúc gặp thuỷ cung không?” Cô âm hỏi

“ vậy con phải làm gì?” Nghe thấy cô Âm có cách tôi vội mừng, dù tôi có rung động trước Long Minh Uyên đi nữa, nhưng khi nghe đến sẽ mất mạng, tôi thà làm một người thất hứa chứ không gả cho anh ấy.

“ ta sẽ cúng tế Long Vương mong ông ta sẽ tha cho con” cô Âm bảo

“ vậy con nên làm gì ?” Tôi vội vàng hỏi

“ hiện giờ con nên đi tắm, người con có một mùi rất hôi.” Cô Âm bịt miệng nói với giọng chê bai.

Tôi cầm áo lên là ngửi nhìu lầm, áo thôi không hề có bất cứ mùi vị nào, tôi vội ngửi mình hôi của tôi nhưng tôi vãn không ngửi được mùi vị nào.

“ con lấy cái này tắm nha” cô Âm đưa tôi chai rượu còn có tí xíu.

“Người con đầy mùi người chết, con mau tắm sạch dẽ đi”