Gả Rồng

Chương 12: Hôn



Nghe lời cô Âm nói xong tôi lập tức chạy vào nhà về sinh tắm rửa, mọi chuyện xảy ra rất rối bời. Rõ ràng Long Minh Uyên đã chấp nhận cưới tôi, thì tại sao bắt tôi ăn thịt con rắn đó khiến tôi bị nguyền rủa.

Nếu ăn thịt con rắn không phải ý muốn của Long Minh Uyên vậy là ai đã nghĩ ra cách đó? Lúc này tôi chợt nhớ lúc con rắn tan biến cô Âm đột nhiên ôm lấy tôi không nức nở và không ngừng xin lỗi tôi. Nếu thật sự là cô Âm thì lúc đó tại sao cô lại làm thế, cô với con rắn đó có mẫu thuẫn gì mà có thể tàn nhẫn đến thế. càng nghĩ tôi càng cảm thấy lạnh sóng lưng.

Khi tôi rơi vào trầm tư suy nghĩ, thì tôi ngửi thấy một mùi rất hôi, cứ như cả trăm con chuột chết cùng một lúc, mùi hô nồng nặc đến muốn ngất đi.

Tôi lập tức đổ nước cô Âm cho vào bồn tắm và ngâm mình trong đó, Tôi rất hoảng loạn muốn bước ra ngoài thì giọng nói cô Âm từ ngoài cửa hét lên.

“ con tiếp tục ngâm mình trong đó cho đến khi mùi hôi đó biến mất”

Nghe thấy vậy tôi chỉ có thể tiếp tục ngâm mình trong bồn tắm.

“ cạch, cạch” tôi nghe thấy như có tiếng ai đó đang cố mở cửa sổ.

Tôi muốn bật dậy mặc quần áo nhưng cô Âm đã dặn phải ngâm tới khi mùi hôi biến mất. Tôi nhìn chằm chằm cửa sổ không dám rời mắt, trong lúc này người đầu tiên tôi nghĩ đến chính là Long Minh Uyên.

“ Ầm”

Cửa sổ đột nhiên mở mạnh ra, đứng ngay cửa sổ chính là một người đàn ông toàn thân bị lỡ loét, những con sâu từ trong người ông bò ra. Mùi hôi của xác chết lan khắp phòng tắm, tôi vô cùng hoảng sợ. Ông ngay ngoài cửa sổ bò vào, một con gián từ mũi ông bò ra và chui vào miệng ông.

“ nương tử, có nhớ anh không?” Giọng cười ông ta điên dại

“ tránh ra!” Tôi hét lớn



“ kakaka, tối qua chúng ta đã ngủ chung với nhau, giờ cô em bé bỏng không chịu nhận ta sao?” Ông ta nói

“ ngủ chung? Người ngủ với tôi là Long Minh Uyên không phải ông!” Nghe xong tôi vô cùng hoảng sợ, giọng hét càng lớn hơn, tôi không thể chấp nhận sự thật này, đêm qua rõ ràng là Long Minh Uyên tại sao hôm nay lại là một người đã chết.Nhưng làm sao có thể giải thích được đột nhiên trên ngừoi tôi cũng có mùi của ngừoi chết.

“ nương tử, ta đến tắm chung với nàng đây” ông ta nhảy thẳng vào bồn tắm.

Tôi sợ thốt tim, giọng tôi hét như muốn điếc tai. Một ánh sáng từ trong lòng bàn tay tôi bay thẳng vào ông,tôi nhìn thấy Long Minh Uyên một tay túm lấy cổ ông ta rồi tiến thẳng vào tường.

“ vợ Long Vương ngươi cũng dám động vào, thật to gan” giọng nói của Long Minh Uyên trầm đi, gương mặt lạnh như băng, ánh mắt đầy căm giận.

“ chỉ là một linh hồn mà dám tự xưng là Long Vương” ông cười nhạo

Long Minh Uyên dùng sức bóp lấy cổ ông, ông biến mất chỉ trong nháy mắt.

Tôi co người trong bồn tắm lặng nhìn Long Minh Uyên, anh ấy là linh hồn vậy người tôi gả là ma sao? Tôi dùng ánh mắt vô cùng sợ hãi nhìn anh, anh không nói gì lặng lẽ quay lưng bỏ đi.

Tuy tôi rất sợ nhưng tôi vẫn níu lại tay áo anh, kỳ lạ thay, tôi có thể nắm lấy tay áo LOng Minh Uyên 1 cách dể dàng.

“ anh… cám ơn anh… đã cứu tôi” không hiểu sao tôi không muốn anh ấy rời đi, chắc có lẽ là do anh ấy nhiều lần bảo vệ tôi khiến tôi có cảm giác an toàn.

“ nàng là vợ ta, ta bảo vệ nàng là chuyện đương nhiên” Long Minh Uyên quay lưng về phía tôi và nói.

“ anh giận tôi sao?” Tôi có chút buồn bả



“ không” Long Minh Uyên đáp

“ vậy sao anh không nhìn tôi?” Tôi hỏi

“……” Long Minh Uyên không trả lời mà đừng lặng người đi

“ người tôi hôi lắm đúng không?” Giọng tôi buồn bã.

“ nàng mặc áo vào!” Long Minh Uyên đôi tai đỏ bừng, giọng nói trở nên dịu dàng.

Tôi mới chợt nhận ra trên người không mảnh vải che thân, tôi liền xin lỗi và chạy lấy áo.

Long Minh Uyên nắm chặt tay tôi và đẩy tôi xuống bồn tắm, tôi chưa kịp phản ứng anh ấy hôn vào môi tôi. Tay anh nắm chặt tay tôi khiến tôi không thể đẩy anh ra. Nụ hôn nồng cháy của anh khiến tôi tan chảy, anh hôn tôi rất lâu, khi môi anh rời khỏi đôi môi của tôi, mặt anh đỏ bừng, lần này tôi có thể nhìn rõ anh, một chàng trai khôi ngô tuấn tú , chỉ cái nhìn đầu tiên đã khiến tôi rung động.

“ đợi ta!” Long Minh Uyên say đắm nhìn tôi, đôi tay lạnh cóng của anh vuốt nhẹ má tôi, một cảm giác lạnh từ má lan truyền toàn thân.

Long Minh Uyên thốt lên hai từ đó rồi quay lưng, tôi nắm lấy tay anh kéo mạnh anh xuống, người anh và tôi điều ướt sũng, tôi luồng tay qua vòng cổ anh và nói

“ không đợi”

lần này tôi chủ động hôn anh, hôn anh say đắm, Long Minh Uyên đơ người ra nhưng trong vài giây, anh đã nhắm mắt lại và ôm lấy tôi.

Có lẽ là do anh luôn bảo vệ tôi, cg có lẻ tôi đã bái đường với anh, không hiểu sao trước mặt Long Minh Uyên tôi có cảm giác an toàn đến lạ thường. Tôi rất tin tưởng anh.