Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 175: Huỷ bỏ hôn lễ



Vừa đưa giá phân chia cổ phần ra, Phong Gia Vinh sợ đến mức cực người kích động, cả khuôn mặt đều tái mét, run run lui về phía sau một bước. Mở to hai mắt nhìn màn hình, quả thực không thể tin những gì đã thấy, tim không ngừng đập loạn, cả người đều phát run lên.

Ông luôn biết tồn tại của Hắc Phong Liên Minh, cũng biết nó đang uy hiếp đến quyền lợi vốn có của ông, nhưng ông không ngờ tới, ngày này sẽ đến nhanh thế. Hiện giờ Hắc Phong Liên Minh đã mua hơn phân nửa cổ phần của Phong Thị đế quốc, hoàn toàn có thể bát bỏ ý kiến ông đưa ra.

Tại sao Hắc Phong Liên Minh lại công bố số cổ phiếu đang nắm vào lúc này chứ?

Phong Gia Vinh càng nghĩ càng thấy chuyện này không ổn, ánh mắt nghi ngờ đảo về phía Phong Khải Trạch, hạ giọng hỏi: “Chuyện này là sao?”

Phong Khải Trạch gở kính mác xuống, lộ ra ánh mắt gian tà, cả người đều toát vẻ kì bí, làm người ta không nắm rõ tâm tư, còn có một loại khí thế bức người đáng sợ, “Cũng chẳng có gì ghê gớm, chỉ là công bố phần cổ phần của Phong Thị đế quốc mà thôi, cần gì khẩn trương vậy?”

“Là mày đem thông tin công bố ra ngoài có đúng không?”

“Đúng thì sao, không thì thế nào?”

“Phong Khải Trạch___” Phong Gia Vinh tức giận đến nổi trận lôi đình, hận không thể giết chết người.

Nhưng trước mắt ông không thể làm gì, nếu tiếp tục đấu, không biết đứa con trai này của ông sẽ ra chiêu gì đối phó ông? Xem ra trước mắt phải giải quyết Hắc Phong Liên Minh, mới giải quyết ổn thỏa chuyện thông gia của Phong Hồng, rồi giải quyết luôn tên Hồng Thiên Phương lòng người dạ thú kia.

“Còn gì không? Nếu không có, tôi đi đây.” Không thèm để ý việc Phong Gia Vinh tức giận, Phong Khải Trạch chỉ muốn làm chuyện mình muốn làm.

Đối Phương đã không quan tâm đến cảm nghĩ của anh, anh cần gì phải để ý đến cảm thụ của người khác?

“Nếu mày cứ đi như vậy, từ này về sao đừng mơ lấy một cất bạc của nhà Phong Gia, bất luận mày đi đến nơi nào cũng không sống yên ổn, tao nói được là làm được.”

“Lão già kia, ông không phải đã phong tỏa tài khoản ngân hàng của tôi rồi sao, cũng đã phong tỏa mọi hành động của tôi, giờ lại muốn dùng những thứ này ra uy hiếp, ông không có cái gì mới nữa hay sao lão già hồ đồ?”

“Mày___” Phong Gia Vinh bị nói đến á khẩu, không còn lời nào để phản bác, giờ không thể sử dụng bạo lực đánh người, còn lời đe dọa lại vô tác dụng.

Xem ra lão đã coi thường thằng con này rồi.

“Tôi nói rồi, không ai có thể ép buộc tôi làm những chuyện mà tôi không thích làm, cả ông cũng thế. Tôi nói không cưới Hồng Thi Na là không cưới, ông đừng nên đụng vào người phụ nữ của tôi, ở trong lòng tôi cô ấy còn quan trọng hơn bất cứ thứ gì ở trên đời này. Còn ông ư, tôi chả xem ra gì cả, cho nên ông hãy biết thức thời, đừng cầm lệnh bài bố tôi ra để uy hiếp tôi, bằng không ông sẽ trả cái giá còn đắc hơn cả chuyện hôm nay nữa, đừng bao giờ hoài nghi lời nói của tôi, tôi nói được là làm được.”

Phong Khải Trạch dùng ngón tay chỉ về phía Phong Gia Vinh, lạnh lùng nói ra một câu, sau đó đeo mắc kính râm, rồi xoay người đi.

Hồng Thi Na tức giận chạy đến trước mặt, ngăn cản anh, quát lớn ra lệnh: “Không cho đi, hôm nay anh phải cưới với em.”

“... ...”

Nghe những lời này, mọi người trong hội trường cảm thấy hành động này của Hồng Thi Na rất ngu xuẩn, mọi người đều thấy rõ Phong Gia Vinh còn không có cách đối phó Phong Khải Trạch, huống chi là cô.

Vừa công bố cổ phần của Phong Thị đế quốc, mọi người đều cũng đã biết, Hắc Phong Liên Minh mới là người có quyền quyết định, còn Phong Gia Vinh chỉ có thể đứng sau, nghe chỉ thị của Hắc Phong Liên Minh.

Không biết người đứng phía sau Hắc Phong Liên Minh là ai, có thế lực thế nào mà lại mua được 55% cổ phần của Phong Thị đế quốc.

Phong Khải Trạch hiện giờ đang đeo kính đen, không ai biết đằng sau mắt kính là ánh mắt thế nào, chỉ thấy anh cười quỷ dị, “Hồng Thi Na, cô lấy quyền gì để ra lệnh cho tôi?”

“Em mặc kệ, tóm lại hôm nay anh phải kết hôn với em, em không anh đi đâu.” Hồng Thi Na có hơi mất lý trí rồi, căn bản mặc kệ chuyện gì xảy ra, chỉ muốn đạt được mục đích.

Hiện tại cô phải gả cho Phong Khải Trạch, làm đại thiếu phu nhân cho Phong Gia, làm nữ chủ nhân của gia tộc này.

“Vì sao tôi phải kết hôn với cô chứ?”

"Em, việc này —— anh cưới em, tiền đồ sẽ rất sáng lạng, vừa có thể trở thành người thừa kế của Phong Thị đế quốc và tập đoàn Hồng Thị, có cái gì không tốt chứ?"

Những lời của Hồng Thi Na đã chọc giận đến Hồng Thiên Phương cùng Hồng Thừa Chí, nhất là Hồng Thừa Chí, liền quát lớn vào mặt cô, "Thi Na, em nói bậy gì đó hả?"

Nếu Phong Khải Trạch kế thừa tập đoàn Hồng Thị, vậy hắn kế thừa cái gì?

Hồng Thiên phương cũng rất tức giận, "Thi Na, buổi hôn lễ hôm nay bị hủy bỏ, con đừng nói hưu nói vượn nữa."

"Ba, anh trai, xin đừng để buổi hôn lễ này bị hủy có được không, mọi người hãy giúp con đi, xin hãy giúp con, con thật sự muốn gả cho Khải Trạch, mọi người làm ơn giúp con đi." Hồng Thi Na cuống quít cầu xin, nói gì cũng không chịu để buổi hôn lễ kết thúc như vậy.

Nếu kết thúc như vậy, thì sau này, làm sao cô còn mặt mũi đi ra ngoài gặp người khác? Nếu muốn bắt Phong Khải Trạch tiến vào lễ đường thêm một lần nữa, chỉ sợ khó càng thêm khó.

Cho nên bất kể thế nào, cô không thể từ bỏ, tuyệt đối không thể.

"Từ giờ trở đi, ba không cho con lấy Phong Khải Trạch, tuyệt đối không cho." Hồng Thiên Phương đã quyết định sẽ không kết thông gia với Phong Gia nữa, cho nên mặc kệ hồng thi Na cầu xin thế nào, đều sẽ không thay đổi quyết định.

Hiện thời nói đã nói đến đây cái phân thượng, nếu lại tiến hành lễ cưới, e sẽ có nhiều lời đồn đãi hơn. Vả lại theo như lời Phong Khải Trạch đã nói, đương nhiên Phong Gia Vinh không chỉ hoài nghi mà còn cảnh giác bọn họ, lễ cưới này tổ chức nữa để làm gì.

Hồng Thừa Chí cũng không đồng ý đám cưới này, "Thi Na, em nghĩ kỹ lại đi, có nhiều chàng trai còn ưu tú hơn Phong Khải Trạch, em cần gì phải liều mạng chọn lấy nó chứ? Mà hai nhà Phong Hồng đã không thể làm thông gia nữa rồi, em hãy chấp nhận hiện thực đi."

"Không, em không muốn, em không muốn từ bỏ như thế này. Khai Trạch, anh cưới em có được không, đừng đối xử với em như vậy, em thật sự thật sự yêu anh." Hồng Thi Na có chút điên cuồng, cứ giữ chặt tay Phong Khải Trạch, cầu xin cô.

Phong Khải Trạch rất chán ghét, dùng sức hất ra, lãnh lùng cảnh cáo: "Cô hẳn tôi đã cấm, khi tôi không cho phép, đừng có chạm vào ta."

Hồng Thi Na bị hất ra, nhưng vẫn không chịu buông tay, đang muốn nắm lấy tay anh một lần nữa, nhưng khi nghe lời cảnh, sợ tới mức không dám nhìn mặt anh, chỉ chậm rãi rút tay về, khóc lóc cầu xin nói: "Khai Trạch, anh chỉ cần chịu cưới em, anh muốn em làm gì em cũng đồng ý, xin anh đừng bỏ em, có được không?"

"Mặc kệ cô có làm gì, dù có tự sát, tôi cũng không cần cô. Từ đầu đến cuối đều do cô đơn phương tự nguyện, lại còn tìm đủ mọi cách để đòi gả cho tôi, nên kết cục hôm nay đều do cô gây ra, không thể trách ai cả."

"Không, không phải như thế, em tin thời gian có thể thay đổi hết thảy, chỉ cần có thời gian thì sau này anh nhất định sẽ chấp nhận em thôi."

"Vậy cô cứ chờ cho đến chết đi, để xem kiếp sau tôi có yêu cô không."

"Không cần, em không cần chờ đến chết, em chỉ muốn đời này hãy cùng em kết hôn, em muốn ——" Hồng Thi Na càng ngày càng điên cuồng, không thèm để ý gì đến hình tượng.

Hồng Thiên Phương cùng Hồng Thừa Chí giữ chặt lấy cô, bất đắc dĩ khuyên: "Thi Na, đừng như vậy, chúng ta không cần Phong Khải Trạch, có được không?"

"Thi Na, đừng làm chuyện hồ đồ nữa, rốt cuộc Phong Khải Trạch có cái gì hay, đáng để em làm như vậy chứ?"

". . . . . ."

Phong Gia Vinh đã vô lực xen vào chuyện này, lại càng không muốn nghĩ đến chuyện hôn lễ này nữa, dù sao vẫn còn có chuyện quan trọng hơn cần làm. Nhưng khi nhìn thấy Hồng Thi Na điên cuồng như vậy, lại càng không muốn tiếp tục tiến hành buổi hôn lễ này, nghiến răng hạ lệnh nói, "Tôi tuyên bố, hôn lễ này bị hủy."

Nói xong, trừng mắt liếc nhìn Phong Khải Trạch, nổi giận đùng đùng đi về phía trước.

Đường Phi lập tức đuổi theo, khi đi đến bên cạnh Phong Khải Trạch, hắn khẽ cười, chỉ tiếc đối phương không thèm để ý đến hắn.

"Không thể hủy hôn lễ, không thể." Hồng Thi Na tiến lên, chạy đến trước mặt Phong Gia Vinh, cực lực cầu xin ông, "Chú Phong, con van xin người đừng hủy hôn lễ này có được không, ta cầu xin ngươi."

"Thi Na, cháu hãy chấp nhận hiện thực đi, hôn lễ này đã bị hủy rồi." Phong Gia Vinh thở dài nói, không muốn nhiều lời, liền đi ngang qua Hồng Thi Na, tiến thẳng về phía trước.

"Không, không được hủy hôn lễ, không được." Hồng Thi Na muốn đuổi theo, nhưng lại bị Hồng Thiên Phương cùng hồng Thừa Chí kéo lại, không muốn để cô làm xằng bậy.

"Thi Na, em đừng nổi điên nữa có không được?"

"Phong Khai Trạch đáng giá để con làm như vậy sao?"

"Ba, anh trai, mọi người mau giúp đi mà?" Hồng Thi Na vẫn là không chịu buông tay, khóc lóc cầu xin ba cùng anh trai. Nhưng cầu xin mãi mà họ vẫn không nhúng nhích, lại chạy đến trước mặt Phong Khải Trạch, cầu xin lấy anh, "Khải Trạch, chúng ta hãy tiếp tục cử hành hôn lễ có được không?"

"Bệnh thần kinh." Phong Khải Trạch lạnh lùng ném ra một câu, không để ý tới vẻ mặt điên loạn của Hồng Thi Na, trực tiếp bỏ đi.

Ngay từ đầu đã biết rõ hôn lễ này sẽ không thành, vậy mà còn mơ mộng ảo tưởng, cô gái này quả thực muốn gả cho anh đến phát điên rồi. Gặp mặt đã rất ít, chứ đừng nói đến cái gì là tình cảm, vậy mà hắn cứ đòi sống đòi chết phải gả cho anh, đúng là có bệnh.

"Khải Trạch, Khải Trạch——" Hồng Thi Na đứng đằng sau hô to, hi vọng anh có thể thay đổi chủ ý.

Nhưng bất kể cô gào thét đến thế nào, anh cũng không quay đầu lại, chứ đừng nói đến chuyện thay đổi ý định.

Cô rất hận, hôm nay cô đã mất hết mặt mũi, chỉ vì muốn gả cho người đàn ông này, nhưng anh lại đem tôn nghiêm cô dẫm nát dưới lòng bàn chân, đáng ghét.

"Phong Khải Trạch, hôm nay anh dám đối xử với tôi như vậy, nhất định một ngày nào đó tôi sẽ đòi lại gấp bội."

". . . . . ."

Hồng Thiên Phương cùng Hồng Thừa Chí đều nhìn thấy hận ý trông mắt cô, bất đắc dĩ lắc đầu, không nói lời nào.

Hôn lễ đã kết thúc, các tân khách đều lần lượt rời đi.

Lâm Thư Nhu cố gắng đi theo bên cạnh Hồng Thi Na, nhìn thấy bộ dáng cô tràn đầy thù hận, trong lòng cảm thấy rét lạnh.

Khi phụ nữ có lòng thù hận, sẽ làm ra nhiều chuyện rất đáng sợ, xem ra cuộc sống sau này của Thiên Ngưng sẽ không được yên bình rồi.

Trợ lý Hà đi theo bên cạnh Lâm Thư Nhu, biết trong lòng bà đang nghĩ cái gì, liền nhỏ giọng an ủi cô, "Yên tâm đi, Phong Khải Trạch không phải là nhân vật đơn giản, cậu ta sẽ bảo vệ tốt cho Thiên Ngưng thôi."

"Hi vọng như thế đi. Tiểu Hà, sau này hãy chú ý nhiều về hành tung của Hồng Thi Na giúp tôi, nếu có chuyện gì xảy ra, còn có cách để mà phòng bị."

"Vâng."