Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 176: Hiện tại sẽ



Sau khi Phong Khải Trạch rời khỏi hiện trường hôn lễ, nhanh chóng chạy trở về gặp Tạ Thiên Ngưng, bất kể người chung quanh dùng ánh mắt gì nhìn anh.

Ngoài cửa, Phong Gia Vinh ngồi ở trên xe, thấy anh lái xe rời đi. Trong mắt tràn đầy oán giận, không cam lòng, liền phân phó cho Đường Phi, “Đường Phi, trong khoảng thời gian này hãy phái người để ý thiếu gia cho ta, nhất cử nhất động của nó ta đều muốn biết.”

“Phong tiên sinh, làm như vậy e có ổn không?” Nhỏ giọng cất tiếng nói.

“Không ổn cũng phải làm, hơn nữa phải đi làm như vậy. Hôm nay ta đã lui một bước, không chứng tỏ là ta đã nhận thua, ta tuyệt đối không dễ dàng buông ta cho kẻ dám đối nghịch ta. Trong khoảng thời gian này không cần lo chuyện thiếu gia, người cứ chỉ cần chú ý nhất cử nhất động của nó là được, ta muốn đem món nợ này của nó giải quyết hết trên người của Hắc Phong Liên Minh, còn có, đem tấm chi phiếu của thiếu gia đi thiêu hủy đi.”

“Phong tiên sinh, dù sao hai người cũng là cha con cần gì phải đi bước đường này chứ? Nếu ông chịu chấp nhận Tạ Thiên Ngưng, thiếu gia nhất định sẽ không đối nghịch với ngài đâu, thậm chí có thể liên kết cùng ngài đối phó với Hắc Phong Liên Minh, đó không phải tốt lắm sao?” Đường Phi thử khuyên ngăn Phong Gia Vinh, muốn ông thay đổi tâm ý.

Chỉ tiếc là vô dụng, Phong Gia Vinh đã quyết tâm muốn làm như vậy, so với thái độ trước kia càng kiên định hơn nhiều. Trong lòng mong muốn được trả thù, “Muốn ta nhận đứa con gái chẳng có bối cảnh cùng gia thế là không thể được, ta tuyệt đối không cho phép đứa con gái bước vào cửa lớn Phong Gia chỉ vì gia sản. Tạm thời cứ để cho cô ta sống yên ổn qua vài ngày, sau này sẽ từ từ đối phó.”

“Phong tiên sinh, theo tôi quan sát, Tạ Thiên Ngưng chẳng phải người như vậy, kỳ thực cô ấy___”

“Đường Phi, nếu cậu dám nói giúp cô ta thêm nửa câu nữa, thì cút cho khuất mắc ta.”

“Vâng.”

Đường Phi vẫn còn muốn nói thêm vài câu, nhưng nghe lời cảnh cáo vậy, cũng không dám nói gì thêm nữa, liền im lặng trầm mặc. Nếu hắn là Phong Khải Trạch, tuyệt đối sẽ không chọn đứa con gái chẳng có tiền đồ kia, nhưng tiếc rằng hắn không phải.

Cũng đúng, dù sao hắn và Phong Khải Trạch đã không còn là anh em nhau nữa, vậy nói tốt cho Tạ Thiên Ngưng để làm gì, chuyện của cô ta không có liên quan đến hắn.

Tạ Thiên Ngưng đợi một mình ở trong căn cứ bí mật, ngồi trên ghế sofa ngẩn người rất lâu, cô bắt đầu cảm thấy sợ, sợ hôn lễ đã hoàn thành. Nghĩ đến chuyện Phong Khải Trạch đang kết hôn với Hồng Thi Na, trái tim cô không ngừng co rút, muốn ép cô đến chết. Cuối cùng vì trong lòng quá đau đớn, thấy trong tủ thủy tinh có đủ loại rượu, nên đi qua cầm lấy một chai, sau khi mở ra liền trút vào mồm, uống một ngụm lại một ngụm, bất tri bất giác đã uống hết một chai, lại chuyển sang một chai mới.

Uống nhiều như vậy, rất khiến cho người ta dễ dàng bị say.

Đã không còn đứng nổi liền ngồi ở trên mặt đất, vì sao cô không say cho chết đi, vì sao cô cứ nghĩ mãi về chuyện hôn lễ, vì sao cô lại đau lòng, vì sao cô lại đau khổ đến như vậy chứ?.

Đã cố tự nói bản thân đừng suy nghĩ nữa, nhưng vì sao lại không thể?

Càng lẫn tránh càng nghĩ nhiều, cơ hồ làm cô muốn suy đổ.

“Em không vĩ đại như vậy, em không làm được, thật sự không làm được, khỉ con, em thật sự không làm được.” Tạ Thiên Ngưng nhớ đi nhớ lại, cứ hô to mãi, mặc kệ cô nỗ lực đè nén trái tim muốn nổ tung thành từng mảnh nhỏ, đều là vô dụng, cô thật sự không thể buông tay.

Cô biết nếu buông tay ra, khỉ con sẽ có rất nhiều tiền đồ, sẽ sống được tốt hơn, nhưng cô thật sự không thể.

Là cô rất ích kỷ, vẫn không muốn từ bỏ khỉ nhỏ?

“Ông trời ơi, vì sao ông lại muốn trêu cợt tôi chứ?”

Lần trước vì bị Ôn Thiếu Hoa ruồng bỏ mới mượn rượu giải sầu, liền đã say, bây giờ cô đã uống nhiều như vậy sao lại chưa có say chứ?

Cô muốn say đi, sau khi say sẽ không phải đau khổ, sau khi say sẽ có thể buông tay.

Càng nghĩ đến càng đau lòng, Tạ Thiên Ngưng cứ tiếp tục uống cho say, trút ừng ực vào mồm, mục đích là để mình say đi.

Thật đáng buồn, sao uống mãi vẫn không say, sao càng uống càng làm thêm đau khổ, càng đau khổ hơn nhất là khi nghĩ đến những lời của Đường Phi nói, càng làm cô đau khổ.

Lúc trước cô không có nghĩ gì nhiều, chỉ cứ muốn ở bên cạnh, đặt tất cả niềm tin vào đối phương. Nhưng hiện tại, cô rất bấn loạn, không biết có nên tiếp tục ở bên cạnh anh không, vì bọn họ ở bên nhau sẽ phải gặp rất nhiều rắc rối. Cô không sợ phải gặp những rắc rối đó, nhưng với khỉ con lại là chuyện khác.

Cô không thể ích kỷ, chỉ biết lo nghĩ cho riêng mình mà không nghĩ đến người khác.

“Tạ Thiên Ngưng, mày không thể quá ích kỷ được, không được. Mày hãy đi đi, đi khỏi nơi này, chỉ cần rời khỏi khỉ con là không sao nữa. Chỉ cần mày rời khỏi anh ấy sẽ có tiền đồ sáng lạng, mày phải đi thôi.”

Tạ Thiên Ngưng cứ luôn suy nghĩ vẩn vơ, nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ do uống nhiều quá nên thế, có chút mơ hồ, nên ngu ngơ đứng dậy, ngã trái ngã phải để rời khỏi nơi này.

Nhưng vì uống quá nhiều, làm không phân rõ đâu là đông nam tây bắc, cứ đi thẳng ra cửa chính, không ngờ lại đi vào trong phòng. Bởi vì quá choáng váng, sau khi đi vào trong phòng xong, cả người liền đổ ập trên mặt đất.

Dù vậy cô vẫn cứ đi, cứ nỉ non là muốn đi, “Tôi muốn rời khỏi đây, tôi muốn đi.”

Bất kể cô làm cách nào cũng không thể đi được, cuối cùng chỉ biết bám trên mép giường, ngồi tựa vào cạnh giường, không còn sức lực, chỉ biết co rụt thân thể lại, ở đó khóc lóc đau khổ, cái gì cũng không màn đến, chỉ biết kéo drap giường ra cọ cọ.

“Khỉ con, em thực không muốn rời đi, có phải giờ anh đã kết hôn cùng với Hồng Thi Na rồi không?”

Nghĩ đến bọn họ thật sự trở thành vợ chồng, tim cô liền tan nát, đau đến không thể thở nổi.

Vì Ôn Thiếu Hoa mà phải mất mười năm, đổi lấy một kết cuộc bi thảm, tưởng rằng cô cùng khỉ con sẽ có một kết cục mĩ mãn, không ngờ vẫn giống như vậy, vẫn là một kết cục đau lòng.

Quả thực đúng là bi kịch, chuyện gì của cô cũng đều là bi kịch.

Phong Khải Trạch dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến căn cứ bí mặt, trên đường phát hiện có người theo dõi. Sau đó liền nghĩ biện pháp cắt đuôi đám người kia, xe không ngừng chạy đảo khắp nơi, nên mất rất nhiều thời gian mới trở lại.

Sau khi đi vào cửa, một mùi rượu lập tức ập vào trong mũi của anh, có chút sặc mùi. Ở trên mặt đất, đều là những vỏ chai rượu nằm ngổn ngang.

“Thiên Ngưng, Thiên Ngưng _____”

Cuối cùng, đứng ở ngoài cửa phòng nhìn thấy một người đang co rụt trong phòng, lòng rất đau đớn, đi tới, ngồi ngồi ở trên mặt đất, vươn tay ra, lau đi nước mắt trên mặt. “Đồ ngốc, vì sao lại biến mình thành ra thế này?”

Anh không muốn nhìn nhất chính là chuyện này, vậy mà nó vẫn cứ xảy ra.

Anh đã chuẩn bị sẵn mọi thứ, để tránh phát sinh ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng không có ngờ cô sẽ đau khổ thành như vậy. sớm biết cô sẽ khổ sở thế, anh nên bảo Cự Phong dẫn cô đến buổi hôn lễ, để cô nhìn thấy anh giải quyết vấn đề thế nào. Nếu làm thế, thì cô sẽ không phải chịu đau khổ rồi.

Tạ Thiên Ngưng say bí tỉ, nghe có người nói chuyện bên tai cô, nên từ từ mở to mắt ra, nhìn người trước mặt, hình dáng mơ mơ hồ hồ làm cô cảm thấy có loại cảm giác quen thuộc, liền bổ nhào vào tròng lòng ngực anh khóc thút thít, “Khỉ con, anh đừng kết hôn với Hồng Thi Na có được không? Em biết em rất ích kỷ, em không nên chỉ biết nghĩ cho bản thân, không nên giữ lấy chặt anh không buông, nhưng em thật sự không muốn anh cưới người khác, em không muốn.”

Nghe xong những lời nói tung tung, cả khuôn mặt Phong Khải Trạch đều biến thành màu đen, hạ giọng hỏi: “Ai nói với em là phải buông tay?”

Anh rõ ràng kêu Cự Phong đi đón cô, theo lý thuyết cô sẽ không nói những lời lung tung này mới đúng, chẳng lẽ Cự Phong đã nói gì đó với cô sao?”

Tạ Thiên Ngưng tuy rằng không có say như người chết, nhưng say đến rối loạn bát tháo, ý thức mông lung không rõ ràng, trong đầu nghĩ cái gì thì nói cái đó. “Đường Phi nói, em cứ quấn lấy anh, thì sẽ chẳng có ích lợi cho anh chút nào, sẽ làm hủy diệt tiền đồ của anh, hủy diệt cuộc đời anh. Em không muốn hủy đi anh, em hi vọng anh có cuộc sống thật tốt, cho nên em muốn rời đi, em muốn rời khỏi anh.”

“Đúng, em muốn rời đi , phải rời đi.” Tạ Thiên Ngưng nói là làm, cuống quít rời khỏi lòng ngực của Phong Khải Trạch, tùy tiện leo lên, trong lòng luôn nghĩ phải rời đi, nhưng lại không ngờ là leo lên trên giường.

Vừa leo lên cũng đã mệt đến kiệt quệ, cả người nằm ở trên giường nghỉ ngơi, miệng còn liên tục nhắc đến, “Em muốn đi, em đi rồi thì khỉ con sẽ có đến trăm đều lợi mà chẳng thiệt hại gì, cho nên em phải rời đi.”

“Rời đi.”

Phong Khải Trạch để cô bò lên trên giường, từ từ đứng lên, nhìn thấy cô đau khổ muốn chết, trong lòng càng hận Đường Phi hơn, hận không thể đánh hắn một trận.

Đường Phi đáng chết, cư nhiên dám nói xằng nói bậy với cô, món nợ này về sau anh sẽ tính hết một lượt cho rõ ràng.

“Em muốn đi, em muốn rời khỏi đây.” Tạ Thiên Ngưng sau khi nghỉ ngơi một lúc, cả người liền đầy sức sống, vì thế ngồi dậy, mê man rời khỏi.

Phong Khải Trạch ở bên cạnh cô, không muốn cô lại làm chuyện điên rồ, ngồi vào bên giường, gắt gao ôm lấy cô, “Thiên Ngưng, đừng có tin vào những lời nói bậy bạ của Đường Phi, lời hắn nói không đáng tin đâu.”

“Không đáng tin ___” Cô ngây ngốc lặp lại lời của anh nói, vì đang say rượu, nên lý giải vấn đề lại càng yếu hơn nhiều.

“Đúng, không nên tin, Đường Phi là một thằng khốn, hắn là kẻ lừa đảo, đừng có tin bất cứ lời nào hắn nói, có biết không?” Anh bế cô rất nhanh, chỉ muốn cô loại bỏ hết những ý tưởng sai lệch trong lòng mình đi.

Bất quá bây giờ cô đã say như vậy, e là rất khó để nói chuyện rõ ràng với cô.

Cũng may anh đã trở về sớm, bằng không với bộ dáng say bí tỉ này đi ra ngoài đường, tuyệt đối sẽ phát sinh ra chuyện ngoài ý muốn.

“Đường Phi là khốn khiếp, Đường Phi thật sự là tên khốn nạn sao?” Cô ngây ngô cười hỏi, hai tay nhỏ bé không ngừng cọ ở trước ngực anh.

Đối với anh mà nói, thật là hấp dẫn.

“Đúng, Đường Phi là tên khốn, Đường Phi là tên khốn khiếp, chúng ta không cần để ý đến hắn có được không?” Anh đè nén dục vọng trong cơ thể, ôm lấy cô, hô hấp càng ngày càng tồi tệ, nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ vì say rượu của cô, càng khó có thể khống chế được bản thân.

“Ha ha, Đường Phi là tên khốn, em ghét hắn, ghét nghe lời hắn nói, em ghét hắn.” Cô dùi đầu vào trong lồng ngực của anh, cứ lầm bầm khóc thút thít, thở ra hơi mỏng, đôi môi đỏ mọng hơi hơi khẽ mở, cọ loạn ở trong lồng ngực anh.

Rốt cuộc anh khó lòng kềm chế, cúi đầu đặt lên trên đôi môi đỏ mọng mê người của cô, đem tất cả mọi chuyện ném hết ra sau đầu, trong lòng thầm nghĩ đến một việc.

Hiện tại, anh chỉ muốn cô trở thành người phụ nữ của anh.