Điền Vĩ và Tiêu Vũ Huyên đã rời đi, nhưng Dư Tử Cường cũng không thu tay đang ôm ngang hông Đinh Tiểu Nhiên lại, cảm giác thật tốt, dứt khoát không buông tay.
Điền Vĩ vừa đi, Đinh Tiểu Nhiên tỉnh táo lại, lập tức hất móng vuốt sói trên eo ra, tức giận nói: " Sàm sỡ đủ chưa? Còn không mau bỏ cánh tay bẩn của cậu ra?"
"Này, mới vừa rồi tôi giúp chị, chị còn chưa cảm ơn tôi, lại còn tỏ thái độ hung dữ với tôi, cẩn thận thật không tìm được bạn trai nha." Dư Tử Cường đùa giỡn, càng ngày càng cảm thấy cô thật thú vị.
"Tôi không nhờ cậu giúp nhé, hơn nữa, vì chuyện này cậu đã sàm sỡ tôi, thù này tôi còn chưa tính, cậu còn kể công à, buồn cười. Còn nữa, tôi tìm được bạn trai hay không, có liên quan gì tới cậu."
"Nếu như không phải tôi ra mặt giúp chị, chỉ e chị đã bị bọn họ chê cười."
"Cười thì cười, không sao cả, bị người cười tôi cũng sẽ không mất đi miếng thịt nào."
"Xem ra là tôi xen vào việc của người khác rồi, lần sau gặp lại chuyện như vậy, tôi nhất định sẽ không sẽ giúp chị."
"Không gặp lại."
"Hai người đừng tranh cãi nữa có được hay không? Không phải mới vừa tốt lắm ư, lại cãi nhau, sắp thành cái chợ rồi." Tạ Thiên Ngưng còn tưởng rằng trải qua chuyện mới vừa rồi bọn họ có thể cùng hòa thuận chung đụng, kết quả vẫn không thay đổi được gì.
Có lẽ phải có nhiều chung đụng bọn họ mới thay đổi được.
"Nể mặt Thiên Ngưng, tôi không cãi nhau với cậu, ăn cơm." Thực ra Đinh Tiểu Nhiên rất cảm kích cậu ta đã giúp đỡ, nhưng không muốn cậu hả hê đắc ý.
"Tôi cũng vậy." Dư Tử Cường cảm thấy đấu khẩu với cô xong thật thoải mái, cảm thấy cuộc sống không đến nỗi quá nhàm chán.
Gần đây cả ngày nhìn văn kiện, đi họp, nhàm chán muốn chết, hôm nay cãi nhau một trận lại thấy thú vị, mới mẻ.
"Hai người mà thật trở thành một đôi thì hay." Tạ Thiên Ngưng cảm khái, sau đó vui vẻ nói: "Tử Cường, thật ra thì Tiểu Nhiên là một cô gái tốt, cậu nên suy nghĩ một chút, hay là theo đuổi cô ấy?"
"A ——"
Không đợi Dư Tử Cường phản ứng kịp, Đinh Tiểu Nhiên ngược lại kháng nghị trước rồi, "Tớ không thèm."
"Sao nào, vừa nãy Tử Cường nói cậu là bạn gái duy nhất của cậu ấy, người phụ nữ của cậu ấy, chẳng lẽ cậu không có một chút xíu cảm động sao?"
"Làm ơn đi, tất cả đều là diễn trò được không? Con người tớ rất thực tế, sẽ không sống trong kịch đâu."
"Giả cũng có thể trở thành thật."
"Tạ Thiên Ngưng, hôm nay cậu mời tớ ăn cơm, để nói những lời ghê tởm này hay sao?"
"Được được được, tớ không nói nữa, được chưa. Không còn sớm nữa, cậu từ từ ăn đi, tớ về đây, nếu không con khỉ nhỏ sẽ lo lắng." Tạ Thiên Ngưng nói xong cầm túi xách đi thẳng.
"Này, cậu đi rồi ai trả tiền đây?" Đinh Tiểu Nhiên vội hô to, muốn cô quay lại, nhưng vô dụng, đối phương chỉ tùy ý bỏ lại một câu, "Gọi Dư Tử Cường tính tiền."
Về sau cô phải tạo nhiều cơ hội cho hai người kia, nói không chừng thật có thể bắn ra tia lửa tình yêu.
Tạ Thiên Ngưng đi, chỉ còn lại hai người, hơn nữa còn là hai oan gia, một nhìn chằm chằm đối phương, một cười tà nhíu mày, giống như đang tán gái, đôi mắt hoa đào không ngừng phóng điện.
Đinh Tiểu Nhiên nhìn Dư Tử Cường, trong lòng rối loạn, không còn muốn ăn uống gì, dứt khoát đứng dậy rời đi, "Tôi no rồi, cậu từ từ mà ăn."
Cô không muốn mình ảo tưởng, tránh thương tích đầy mình.
"Này, còn rất nhiều đồ ăn còn chưa động qua, chị tính thật không ăn sao?" Dư Tử Cường cười xấu xa nói, nhìn gương mặt tức giận đỏ lên của cô thật thú vị.
Cô đang đỏ mặt xấu hổ sao?
"Nhìn thấy cậu tôi chẳng còn khẩu vị, đồ ăn còn lại cậu tự xử đi, sau đó thanh toán. Không đúng, phải là không hẹn gặp lại." Cô cầm túi xách lên, hướng cậu ta làm mặt quỷ, rồi quay đầu đi thẳng.
"Hôm nay mới biết, thì ra không phải chỉ những cô gái trẻ mới đáng yêu, cô ấy cũng rất thú vị, chỉ tiếc hơi hung dữ, nhưng chinh phục phụ nữ như vậy mới có tính khiêu chiến." Dư Tử Cường một mình vừa ăn vừa lầm bầm, nghĩ tới Đinh Tiểu Nhiên lại cười.
Không biết lúc nào sẽ gặp lại nhau, cứ thuận theo tự nhiên vậy, duyên phận có thể gặp chứ không thể cầu, nếu duyên tới, muốn ngăn cũng ngăn không nổi, nếu duyên không tới, muốn tìm cũng không tìm được.
Tạ Thiên Ngưng ra khỏi phòng ăn, cảm thấy dạ dày không thoải mái, buồn nôn, thấy cách đó không xa có bán nước chanh, vì vậy định đi qua đó mua một ít uống, ai ngờ mới đi được nửa đường thì bị người cản đường đi.
Ôn Thiếu Hoa đột nhiên xuất hiện trước mặt ngăn không cho cô đi, khuôn mặt bừng bừng tức giận như núi lửa phun trào, nhưng lời nói lại rất tà khí, "Thiên Ngưng, đã lâu không gặp, cô càng ngày càng xinh đẹp, hơn nữa càng ngày càng nữ tính, vóc người càng ngày càng ngon, thuỳ mị mê người, bây giờ sợ rằng không có người đàn ông nào không thích."
"Ôn Thiếu Hoa, anh chặn đường tôi chỉ để nói những lời này thôi sao? Nếu vậy, xin lỗi, tôi không muốn nghe." Tạ Thiên Ngưng không ưa dáng vẻ của anh ta, tránh qua một bên đi tiếp.
Nhưng hắn ta lại một lần nữa đứng chặn trước mặt cô: "Đừng vội, trước kia không phải cô rất mong tôi giúp cô ư, thế nào hiện tại vừa nhìn thấy tôi lại chỉ muốn đi, chẳng lẽ là chột dạ sao?"
Đáng chết, cô có mười tỷ mà không nói cho hắn biết, nếu hắn sớm biết thì đã không cưới Tạ Minh San. Thì ra là bị cô đùa giỡn.
"Tôi chột dạ, tôi không làm gì có lỗi với anh, vì sao phải chột dạ?" Cô cười lạnh phản bác, khinh thường nhìn anh ta.
"Cô tự hỏi lòng mình xem, cô thật không có làm gì có lỗi với tôi sao?"
"Ôn Thiếu Hoa, anh nên hiểu rõ chuyện giữa chúng ta, là anh vứt bỏ tôi, cho nên tôi mới đi theo Phong Khải Trạch, tôi hiện tại đã gả cho Phong Khải Trạch, không làm chuyện gì có lỗi anh cả."
"Không sai, ban đầu đích xác là tôi vứt bỏ cô, nhưng trước đó, cô thật không làm chuyện gì có lỗi với tôi sao?"
"Không có."
Tạ Thiên Ngưng khẳng định như đinh chém sắt, làm cho Ôn Thiếu Hoa càng tức giận hơn, ánh mắt cực kỳ ác độc, gào thét chất vấn: "Không có, cô có mười tỷ tại sao lại giấu tôi?"
"Anh, làm sao anh biết chuyện này?" Cô giật mình nhìn hắn, không nghĩ tới hắn ta sẽ biết cô có khoản tiền này.
Số tiền kia vẫn luôn được cất giữ rất tốt, Ôn Thiếu Hoa làm sao biết đây?
"Cô không cần biết, chỉ cần cô biết rằng tôi biết cô có số tiền đó. Tạ Thiên Ngưng, ban đầu khi yêu tôi, cô giả nghèo giả khổ, nhưng vừa rời tôi đã trở thành tỉ phú, không ngờ tâm cơ cô sâu như vậy. Ban đầu luôn miệng nói đối với tôi thật lòng, thật ra thì đều là giả bộ, có phải cô đã muốn bỏ tôi từ sớm, cô chỉ giả bộ thâm tình, lừa gạt ánh mắt của mọi người, khiến tất cả mọi người cho tôi là người có lỗi với cô, phải không?"
"Số tiền kia gần đây tôi mới biết, anh tin hay không thì tùy, dù sao tôi cũng không cần anh tin tưởng. Tôi với anh đã không có bất kỳ quan hệ gì, anh đừng có đến làm phiền tôi, nếu không đừng trách tôi không khách khí với anh. Bây giờ tôi đã là vợ của Phong Khải Trạch, anh dám đụng đến tôi, hậu quả thế nào hẳn anh rất rõ ràng."
Không ngờ Ôn Thiếu Hoa sẽ bởi vì mười tỷ kia mà đối đãi với cô như thế, loại người này thật sự là không thể nói lý.
"Tôi biết rõ cô là vợ của Phong Khải Trạch, còn là cổ đông lớn nhất Phong thị đế quốc, hiện tại không ai dám trêu chọc cô, ngay cả Hồng Thi Na cũng không dám động tới cô, huống chi là tôi? Chỉ là có một loại người không sợ cô, cũng chẳng sợ ai, sợ cái gì, bao gồm cả chết."
"Anh, anh định làm gì?" Tạ Thiên Ngưng cảm thấy nguy cơ, lui về sau một bước, kéo ra khoảng cách, chỉ sợ Ôn Thiếu Hoa điên cuồng làm gì đó tổn thương cô.
Ôn Thiếu Hoa cười lạnh tà ác, châm chọc nói: "Tôi có thể làm gì, bây giờ cô là người tài giỏi, tôi có thể làm gì được cô? Nói không chừng chỉ cần tôi vừa ra tay, bên cạnh lập tức có người lao ra đối phó tôi ngay, cô nói tôi có thể làm gì?"
"Anh biết là tốt rồi. Ôn Thiếu Hoa, anh càng ngày càng không giống đàn ông, càng ngày càng uất ức."
"Cho nên tôi rơi vào kết cục hôm nay, không phải do cô làm hại sao? Nếu cô không muốn lấy tôi, tại sao phải diễn kịch khiến tập đoàn Ôn thị phá sản?"
"Tôi chưa từng diễn kịch, tập đoàn Ôn thị phá sản không liên quan gì tới tôi, hoàn toàn là do chính các người sai lầm. Tôi không muốn cùng anh nói chuyện linh tinh, nếu anh còn làm phiền tôi, tôi sẽ báo cảnh sát, hừ." Tạ Thiên Ngưng nghiêm nghị cảnh cáo Ôn Thiếu Hoa, sau đó bước nhanh về phía trước, không muốn cùng hắn dây dưa, tránh cho xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn
Không biết vì sao cô cảm thấy bây giờ Ôn Thiếu Hoa âm trầm đáng sợ, đứng bên cạnh hắn cảm thấy cả người rét lạnh.
Xem ra sau này không nên ra ngoài, tránh cho xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Ôn Thiếu Hoa không đi theo Tạ Thiên Ngưng, mà là âm hiểm cười nhìn bóng lưng cô rời đi, nhỏ giọng lầm bầm: "Chờ xem, kịch hay sắp bắt đầu."
Trên tầng cao của tòa nhà bên cạnh, Đường Phi đang dùng ống nhòm xem tình hình bên dưới, thấy Ôn Thiếu Hoa không có kích động mà ra tay với Tạ Thiên Ngưng, thở phào nhẹ nhõm.
Hiện tại kế hoạch của bọn họ còn chưa làm xong, nên không thể hấp tấp vội vàng, nếu không sau này sẽ khó thành công. Nhưng cũng nhanh thôi, kế hoạch sẽ được thực hiện, nếu không nhỡ Phong Gia Vinh biết sự tồn tại mười tỷ này, chỉ sợ càng khó hơn.