Tạ Thiên Ngưng đi ra ngoài một chuyến, Phong Khải Trạch ngoài mặt trấn tĩnh, nhưng luôn đứng ngồi không yên, biết rõ là sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng anh vẫn không yên lòng.
Có lẽ là gần đây quá lo lắng, cho nên anh không muốn để cô rời khỏi tầm mắt mình dù chỉ một phút, giống như sắp bị thần kinh.
Đới Phương Dung mới đi ra ngoài về, mua một đống đồ sơ sinh, vui mừng hỏi: "Khải Trạch, Thiên Ngưng đâu rồi, sao chỉ có mình con? Hôm nay dì cùng bạn bè đi mua rất nhiều đồ sơ sinh, họ nói thích hợp nhất với đứa trẻ đấy."
Phong Khải Trạch không phản ứng nhiều, tùy tiện đáp lại một câu, "Cô ấy đi ra ngoài, còn chưa về."
"Đi ra ngoài, đi ra ngoài làm gì, nó đi với ai?"
"Đi gặp bạn bè, một mình cô ấy thôi."
"Khải Trạch, làm sao con có thể để nó đi ra ngoài một mình cơ chứ, nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao? Hiện tại rất nhiều người muốn gây khó dễ cho nó, không phải chuyện đùa đâu." Đới Phương Dung lo lắng, lòng như lửa đốt.
"Yên tâm đi, tạm thời còn không có ai dám động vào cô ấy, nếu quả thật xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Thiên Ngưng không gọi điện về được thì còn có Tiểu Nhiên, mà con không nhận được cú điện thoại nào, chứng minh hai người bọn họ đều không có việc gì cả."
"Tuy thế dì vẫn không yên tâm, ngộ nhỡ Hồng Thi Na hoặc là Tạ Minh San đột nhiên lại làm ra chuyện gì, biết đâu được. Dù sao con rảnh rỗi, về sau Thiên Ngưng muốn đi ra ngoài con phải đi cùng nó, nếu con không rảnh thì dì sẽ đi cùng, tóm lại phải có người đi cùng bảo vệ nó
Thím Chu vừa quét dọn vệ sinh xong, từ trên lầu đi xuống, nghe thấy những lời này, không nhịn được chen vào một câu, "Thật ra không cần phải làm lớn chuyện như vậy, chuyện ngoài ý muốn không dễ dàng xảy ra, phụ nữ có thai nên đi lại nhiều thì tốt hơn. Ngày xưa tôi mang thai vẫn phải đi làm, sinh được thằng con khỏe mạnh. Mọi người không nên lo lắng quá, mang thai không phải chuyện nguy hiểm gì, chỉ cần chú ý hơn so với bình thường là được."
"Thím và Thiên Ngưng không giống nhau, với thân phận của nó bây giờ rất dễ là mục tiêu của bọn cướp, tôi còn lo lắng Hồng Thi Na tuyệt đối sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ. Khải Trạch, mau gọi điện cho Thiên Ngưng bảo nó nhanh chóng về nhà đi."
Đới Phương Dung nôn nóng, cứ như sắp xảy ra chuyện lớn làm Phong Khải Trạch cũng lo lắng theo, vội lấy điện thoại di động ra, đang chuẩn bị gọi thì Tạ Thiên Ngưng lại đi vào, vui vẻ chào hỏi, "Em đã về rồi!"
Nghe được câu này, mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Thím Chu mỉm cười lắc đầu, to gan nói một câu, "Bà chủ à, nếu như cô còn chưa về, sợ rằng có người sẽ lo lắng đến phát điên lên mất."
"Mọi người đều biết tôi đi ra ngoài, lo cái gì?"
"Về là tốt rồi, về sau con có ra ngoài phải nói với mẹ một tiếng, nếu Khải Trạch không rảnh đi cùng con thì mẹ sẽ đi cùng con, không cho phép con một mình đi ra ngoài." Đới Phương Dung dắt tay cô ngồi xuống ghế, nghiêm túc nói.
Phong Khải Trạch không phản đối, cho dù cô nói đi ra ngoài một mình rất an toàn, nhưng anh vẫn không yên lòng: "Thiên Ngưng, về sau muốn đi đâu thì phải có người đi cùng để mọi người yên tâm. Nếu muốn gặp Tiểu Nhiên thì gọi cô ấy đến đây."
"Được, em nghe anh, sau này ra ngoài em nhất định sẽ tìm người đi cùng. Thật ra trên đường về nhà em cũng đã nghĩ như vậy rồi, vì hôm nay em gặp Ôn Thiếu Hoa, anh ta định động thủ với em, làm em sợ muốn chết." Tạ Thiên Ngưng nghĩ lại, là hắn ta đang cố kiềm chế chưa ra tay với cô mà thôi.
Lần này hắn ta có thể nhịn được, lần sau chưa chắc.
"Cái gì, em gặp phải Ôn Thiếu Hoa, nó có làm gì em không?" Phong Khải Trạch vừa nghe thấy tên ‘ Ôn Thiếu Hoa ’ cảm thấy lo lắng, cực kỳ hối hận hôm nay để cho cô đi ra ngoài một mình.
Ôn Thiếu Hoa giờ đã phát điên, chuyện gì cũng có thể làm, hắn ta vừa mới hại Hồng Thi Na sẩy thai, sau này rất khó có thai lần nữa, còn có chuyện gì hắn ta không dám làm?
Đới Phương Dung nhìn sắc mặt biến đổi của Phong Khải Trạch hiểu được Ôn Thiếu Hoa là một kẻ nguy hiểm, vì vậy cũng hỏi, "Thiên Ngưng, Ôn Thiếu Hoa có gây thương tổn gì cho con không?"
"Không có, hắn ta chỉ nói mấy lời khó nghe, không động tay động chân với con, con nghĩ chắc hắn ta cho rằng con có nhiều người theo bảo vệ nên không dám làm gì con." Tạ Thiên Ngưng giả vờ như không có chuyện gì ọi người yên tâm.
Thật ra vừa rồi cô bị Ôn Thiếu Hoa dọa sợ, về sau lại không dám một mình ra cửa.
"Nó nói gì?" Phong Khải Trạch hỏi.
"Con khỉ nhỏ, có chuyện này em cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao Ôn Thiếu Hoa biết em có mười tỷ, chuyện này chỉ có chúng ta biết mà thôi." Tạ Thiên Ngưng hoài nghi.
"Ôn Thiếu Hoa biết em có mười tỷ rồi hả ?"
"Đúng vậy, hắn ta biết rồi, vì mười tỷ đó, hắn gắn cho em rất nhiều tội danh, hơn nữa còn cực kỳ tức giận, giận em không có nói cho hắn ta biết chuyện này."
"Tại sao Ôn Thiếu Hoa biết sự tồn tại của số tiền kia?" Chuyện này thật kỳ quái, với thực lực của Ôn Thiếu Hoa bây giờ, căn bản không thể tra ra được tư liệu về số tiền kia, chẳng lẽ năm đó Tạ Chánh Kỳ lưu lại số tiền kia, đã để sót dấu vết gì sao?
Bất kể là cái gì, tóm lại phải đề phòng hắn ta.
"Mặc kệ hắn ta định làm gì, chỉ cần không để cho hắn đến gần Thiên Ngưng là được, như vậy hắn ta sẽ không gây ra chuyện gì có hại, đúng không?" Đới Phương Dung đề nghị, căn bản không đem Ôn Thiếu Hoa để ở trong mắt, cảm thấy không có gì nguy hại.
Ôn Thiếu Hoa không phải Phong Gia Vinh, cũng không phải là Hồng Thi Na, một người bình thường, có thể làm được chuyện gì?
"Thiên Ngưng, trong khoảng thời gian này em chịu khó ở trong nhà đi, muốn đi ra ngoài thì anh sẽ đưa em đi." Phong Khải Trạch dịu dàng và đau lòng nhìn cô.
Nếu như bọn họ chỉ là đôi vợ chồng bình thường thì không cần phải cẩn thận đề phòng như vậy, chuyện này anh không ngăn cản hết được, chỉ có thể cố gắng bảo vệ cô bằng khả năng tốt nhất của mình.
"Mấy năm qua em mệt muốn chết, thật vất vả mới có cơ hội nghỉ ngơi thế này, thoải mái ở nhà ăn ngủ nghỉ, người khác cầu còn không được." Tạ Thiên Ngưng thoái mái tựa lưng vào ghế nói chuyện.
Cô không phải bị nhốt, cô ở trong nhà mình, ngày ngày chờ đợi chồng đi làm về, chờ đợi đứa con sắp chào đời, là cuộc sống mơ ước của rất nhiều người. Cô là một cô gái hạnh phúc, gả vào nhà giàu nhưng không bị gò bó phép tắc, lễ nghi, mặc dù không được bố chồng thừa nhận nhưng ông cũng không gây được khó khăn đến cuộc sống của vợ chồng cô.
"Con nghĩ vậy là tốt rồi. Thiên Ngưng, hôm nay mẹ mua rất nhiều đồ sơ sinh, con nhìn xem có thích hay không?" Đới Phương Dung hưng phấn lấy đồ mình mới mua ra khoe: "Mẹ không biết là con trai hay con gái, cho nên mua luôn hai loại."
"Mẹ, mẹ hoang phí quá, mua nhiều thế này mặc sao hết?"
"Sao mặc không hết, mỗi ngày một bộ, còn chưa đủ ấy!"
"Không cần phải hoang phí thế chứ, mỗi ngày một bộ?"
"Không phí, một chút cũng không hoang phí. Còn nữa, đây là đồ bầu, mẹ mua cho con, để lúc bụng to mà mặc."
"Mới hơn một tháng mà mẹ đã mua quần áo bầu rồi, có sớm hay không?"
"Hai tháng nháy mắt là qua thôi, mẹ chuẩn bị trước. Con xem có thích hay không, nếu không thích lần sau mẹ sẽ mua cái khác, con nói xem con thích kiểu như thế nào?"
"Không cần đâu, những thứ này con đều thích."
Phong Khải Trạch lẳng lặng nhìn hai mẹ con trò chuyện hăng say, không gắp lời mà trầm ngâm suy nghĩ.
Tại sao Ôn Thiếu Hoa biết sự tồn tại mười tỷ?
Chuyện này quá kỳ quái, anh có cảm giác trong bóng tối còn có một đôi tay đang vươn đến anh, nhưng anh lại không biết đôi tay đó của ai.
Vì để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trong khoảng thời gian này anh phải đề cao cảnh giác, tuyệt đối không thể khiến Tạ Thiên Ngưng bị hại.
Từ ngày gặp Đường Phi ở quán rượu, Ôn Thiếu Hoa về nhà đợi tin, bày mưu cướp lấy mười tỷ củaTạ Thiên Ngưng, nhưng đã qua một tháng mà không thấy Đường Phi hành động gì, bồn chồn không chịu nổi đành phải chủ động liên lạc với hắn ta.
Đường Phi nhận được điện thoại của Ôn Thiếu Hoa, cảm thấy cũng đến lúc hành động, vì vậy hẹn hắn ở một nơi bí mật bàn tính âm mưu, để tiện làm việc, hắn ta xin Phong Gia Vinh nghỉ mấy ngày: "Ông Phong, mấy năm nay tôi chưa về thăm nhà, tôi muốn xin nghỉ vài ngày về thăm ông bà, cha mẹ."
Phong Gia Vinh thấy gần đây không có việc gì nên đồng ý: "Cũng đúng, vài năm nay cậu vẫn luôn ở bên cạnh tôi, cũng đến lúc về thăm gia đình rồi. Nếu như Khải Trạch cũng hiếu thuận như cậu thì tốt biết mấy."
"Ông Phong, thật ra thiếu gia cũng rất hiếu thuận, nếu như trong lòng cậu ấy không có ông, lúc này nhất định đã đoạt mất Phong thị đế quốc rồi, đúng không." Đường Phi nịnh nọt.
"Nếu như nó hiệu thuận sẽ không đối nghịch ta ở khắp nơi, cả Đới Phương Dung cũng vậy, bỏ đi đã một tháng rồi vẫn không trở lại nhìn ta một cái, bọn họ đều không có lương tâm. Thôi, không nói những thứ này, cậu có chuyện phải đi thì đi mau lên."
"Vâng, vậy tôi đi trước." Đường Phi xoay người đi, khẽ cười. Lần này ra đi vĩnh viễn sẽ không trở lại