Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 255: Vô Cùng Đáng Giá





Ôn Thiếu Hoa theo giao hẹn, cùng Đường Phi bí mật gặp mặt, vạch ra kế hoạch kế tiếp phải làm gì, trong lòng vẫn muốn hạ thủ với Tạ Thiên Ngưng, nhưng sau khi nghe Đường Phi nói, rất kinh ngạc, "Không phải muốn lấy mười tỷ của Tạ Thiên Ngưng sao? Sao biến thành đi bắt Phong Khải Trạch hả ? Muốn bắt Phong Khải Trạch cũng không phải là chuyện đơn giản, nếu như không được , bị hắn cắn lại một cái, coi như tiêu tùng. Đường tiên sinh à, anh có nhầm lẫn gì hay không, chúng ta chỉ cần bắt Tạ Thiên Ngưng thôi, đừng nên đi chọc Phong Khải Trạch, hắn không phải người đơn giản đâu."

Đường Phi vẫn không buông bỏ ý định, tự tin nói: "Chỉ cần vạch kế hoạch cẩn thận, cho dù là người không đơn giản cũng phải trở nên đơn giản, Phong Khải Trạch chỉ là con người, không phải thần tiên, chỉ cần là người là có thể đối phó."

"Mặc dù hắn ta là người, nhưng lại không phải là người bình thường, tôi không muốn tự tìm đường chết." Ôn Thiếu Hoa liền có ý muốn rút lui.

"Hắn đương nhiên không phải người bình thường, cho nên đối phó với hắn không thể chỉ dùng một biện pháp."

"Anh có cách gì hay sao?"

"Hiện giờ Phong Khải Trạch chỉ biết ở nhà lo chăm sóc bà xã, ít đi ra ngoài, cho nên muốn ra tay với hắn, nhất định phải dụ hắn ra ngoài , muốn dụ hắn nhất định phải có con mồi, mà con mồi này nhất định phải có sức thu hút cao, nếu không sẽ không thể dụ hắn ra."

"Chúng ta tìm con mồi có sức thu hút cao ở đâu?"

Ôn Thiếu Hoa có vẻ không được thông minh, chuyện gì cũng đều hỏi Đường Phi, không chịu đọng não, lại thiếu tính nhẫn nại, lại nóng lòng muốn được thành công, căn bản đầu óc không biết suy nghĩ, nên luôn bị người ta dắt đi.

Nhưng hắn càng như vậy, Đường Phi lại càng vui, dụ dỗ hắn, "Con mồi này không hẳn phải chân thật, đôi khi chỉ cần phô trương thanh thế cũng đã tạo ra tác dụng cao."

"Thế nào là phô trương thanh thế?"

"Người Phong Khải Trạch quan tâm nhất là Tạ Thiên Ngưng, chỉ cần tìm được nhược điểm của Tạ Thiên Ngưng, nhất định có thể dụ Phong Khải Trạch ra."

"Đường tiên sinh, có phải anh đang đùa với tôi không? Giờ anh muốn tôi đi đâu tìm nhược điểm của Tạ Thiên Ngưng đây, ngay cả đến gần bọn họ đã là rất khó rồi, chớ nói chi là nhược điểm của cô ta? Cách này không thể được, chúng ta cần nghĩ cách khác đi."

"Tôi mới vừa nói là phô trương thanh thế, lấy giả làm thật, lợi dụng điểm Phong Khải Trạch quá quan tâm Tạ Thiên Ngưng, cậu chỉ cần thêu dệt ra chuyện gì đó rồi dụ Phong Khải Trạch ra, những chuyện khác để tôi giải quyết."

"Này, này thật sự được không?" Ôn Thiếu Hoa rất lo, cảm thấy làm như vậy rất mạo hiểm, vạn nhất không thành công, thì sẽ mất tất cả, dù sao Phong Khải Trạch cũng không phải là người dễ chọc.

Hắn thật không muốn tiêu đời.

"Chuyện này có hơi mạo hiểm, nhưng không mạo hiểm làm sao có thể hoàn thành đại sự chứ? Nếu như cậu sợ, tôi không ép, cậu, cậu có thể rút lui. Nếu như cậu rút lui, tôi hi vọng cậu không tiết lộ chuyện này." Đường Phi làm bộ thu thế, dùng chiêu khích tướng, thật ra trong lòng rất lo Ôn Thiếu Hoa rút lui.

Nếu như Ôn Thiếu Hoa rút lui thật, hắn sẽ rất khó lấy được khoản tiền kia mà không ai hay biết. Nếu không có khoản tiền kia, lại phải tiếp tục sống bên cạnh Phong Gia Vinh, lại phải làm một con chó nghe lời, vĩnh viễn không có ngày nổi danh.

Không, hắn muốn thay đổi số mạng, hắn không muốn vĩnh viễn làm một con chó, cho nên nhất định phải liều mạng.

Ôn Thiếu Hoa do dự một chút, suy nghĩ lại, cuối cùng vẫn trúng chiêu khích tướng của Đường Phi, đồng ý, "Ai nói tôi sợ hả ? Làm thì làm, tôi không muốn cả đời phải sống như vậy, anh nói đi, hành động như thế nào?"

Lúc đầu cũng đã sớm quyết định rồi, cần gì phải sợ chứ? Dù cuối cùng có thất bại, vẫn đỡ hơn cuộc sống bây giờ luôn bị người khác khinh thường. Vạn nhất thành công, vậy thì hắn có thể xoay ngược tình thế, được nở mày nở mặt như cũ rồi.

Đường Phi thấy hắn đã mắc câu, trong lòng rất đắc ý, bắt đầu nói kế hoạch, "Được, hai ngày này cậu hãy nghĩ cách hẹn Phong Khải Trạch ra ngoài,hẹn hắn đến quán rượu lần trước chúng ta gặp mặt đó, tôi sẽ an bài vào người trong quán rượu cho."

"Đường tiên sinh, anh muốn tôi hẹn Phong Khải Trạch ra ngoài là có dụng ý gì? Tiền ở trong tay Tạ Thiên Ngưng, không phải ở trong tay hắn, cần gì cứ phải đặt hết tâm tư vào hắn ta chứ?"

"Cậu bắt Tạ Thiên Ngưng, vậy làm sao bảo cô ta giao tiền ra hả? Hơn nữa cô ta bây giờ là phụ nữ có thai, sợ rằng cô ta đi ra ngoài, sẽ có Phong Khải Trạch đi theo, cậu muốn bắt cô ta, e là còn khó hơn lên trời. Chi bằng cứ bắt Phong Khải Trạch làm con tin, để cho cô ta đem mười tỷ đi đổi người, Tạ Thiên Ngưng nhất định vì muốn cứu chồng mình, sẽ giao tiền ra để đổi người ."

"Anh, ý của anh là bắt cóc Phong Khải Trạch?" Cuối cùng Ôn Thiếu Hoa đã hiểu rõ kế hoạch của Đường Phi, mặc dù đã quyết định, nhưng khi nghĩ chuyện thất bại sẽ phải đi ngồi tù, không khỏi có chút sợ. Nếu thật phải ngồi tù, vậy cuộc sống sau này còn phải cực khổ hơn gấp trăm lần, hắn không muốn ngồi tù, chuyện này cần phải suy tính lại mới được.

"Đúng là như thế. Nếu như không làm vậy, vĩnh viễn chúng ta sẽ không lấy được mười tỷ của Tạ Thiên Ngưng, chỉ còn cách này thôi, cậu đừng mong dùng kế sách để lừa lấy số tiền kia, tôi quá hiểu Phong Khải Trạch, bàn về mưu kế, chúng ta chơi không lại hắn đâu, chỉ có thể dùng loại thủ đoạn này thôi."

"Vạn nhất thất bại, sẽ phải ngồi tù , tôi không muốn ngồi tù."

"Tại sao cứ nghĩ đến thất bại mà không phải thành công? Sau khi cậu hẹn Phong Khải Trạch đến quán rượu, không cần lộ diện, tôi sẽ cho người bắt hắn, bịt kín mắt hắn thì cậu hãy xuất hiện, sau đó chúng ta dùng số lạ để đàm phán với Tạ Thiên Ngưng, bắt cô ta chuẩn bị tiền để đổi người. Qua cả quá trình, Phong Khải Trạch đều không thấy được mặt của chúng ta, nếu như cậu không mở miệng nói chuyện, hắn cũng không biết cậu là ai, cho dù hắn được thả về, cảnh sát có hỏi thì cũng không biết trả lời thế nào. Đợi mọi chuyện xong xui, chúng ta sẽ phân chia tiền ra, mỗi người năm tỷ, sau đó rời khỏi nơi này, đến chỗ khác gầy dựng sự nghiệp, như vậy không tốt sao?" Đường Phi tiếp tục dụ dỗ Ôn Thiếu Hoa, thật ra trong lòng không phải nghĩ như thế.

Chờ sau khi lấy được tiền, Ôn Thiếu Hoa sẽ phải đi ăn cơm tù, vậy thì hắn không cần phải giao ra năm tỷ rồi.

Làm người phải lòng dạ ác độc mới có thể làm thành đại sự, giống như Phong Gia Vinh, bởi vì lòng dạ quá ác độc, nên mới có thành tựu như hôm nay. Hắn nhất định cũng phải ác độc, chuyện sống chết người khác, không có quan hệ với hắn.

Ôn Thiếu Hoa lại một lần nữa, không chịu đựng nổi sức hấp dẫn của năm tỷ, quyết định làm, "Được, cứ làm như vậy đi, sau khi thành công, chia 5:5."

"Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ chia 5:5, hãy chúc cho chúng ta hợp tác thành công nào." Hợp tác thành công chắc chắn sẽ có, nhưng chia 5:5 thì không thể rồi.

"Đường tiên sinh, hiện tại tôi có vài việc rất cấp bách, anh có thể hay không ——"

"Tôi biết tình cảnh của cậu bây giờ không được tốt lắm, ở đây có một tờ chi phiếu mười vạn, cậu cứ cầm lấy trước đi." Đường Phi rất rộng rãi, đưa cho hắn mười vạn.

Bởi vì hắn quá rộng rãi, Ôn Thiếu Hoa càng tin tưởng hắn hơn, cười cười, cầm lấy, nhìn vào chi phiếu mười vạn, "Cám ơn Đường tiên sinh, hi vọng chúng ta có thể hợp tác thành công."

"Chỉ cần an bày thật tốt, cẩn thận một chút, nhất định có thể thành công. Cậu hãy trở về suy nghĩ kĩ, xemTạ Thiên Ngưng có nhược điểm gì, rồi dụ Phong Khải Trạch ra, sau đó cứ tiến hành theo kế hoạch."

"Được, vậy tôi đi trước." Ôn Thiếu Hoa nhìn lại chi phiếu mười vạn trong tay, giống như sợ đối phương lấy về, nhét ngay vào người.

Không công được mười vạn, chuyện tốt như thế, chỉ sợ rất khó gặp.

Đường Phi nhìn bóng lưng rời đi của Ôn Thiếu Hoa, cười gian xảo, căn bản không cảm thấy tiếc khi đưa cho hắn mười vạn. Mười vạn mua một người ngồi tù thay cho hắn, vô cùng có lời.

Một kẻ tham lam lại không có mưu trí, dễ dàng lợi dụng nhất.

Ôn Thiếu Hoa có tiền, mua rất nhiều thứ về nhà, để cho cả nhà bồi bổ.

Lâm Thục Phân thấy hắn cầm nhiều đồ trở về, vui mừng lại lo lắng, "Thiếu Hoa, tiền ở đâu mà con mua nhiều đồ như thế, con không có đi làm chuyện gì xấu đó chứ?" .

"Mẹ, mẹ nghĩ đi đâu vậy? Con không có làm gì hết, chẳng qua là có người bạn cho con mượn ít tiền. Đã lâu chúng ta không có ăn được một bữa ngon, mẹ mau nấu cơm đi, con đói bụng quá."

"Thiếu Hoa, người bạn nào cho con vay tiền đó?" Lâm Thục Phân không tin lời của hắn nói. Kể từ khi tập đoàn Ôn Thị phá sản, trước kia bọn họ có rất nhiều bạn bè tốt, nhưng lại không thèm nhìn bọn họ một cái, chớ nói chi là vay tiền.

“Chỉ là một người bạn cho con mượn tiền, mẹ yên tâm, con không có làm chuyện gì hết, chẳng qua người bạn này vừa mới gặp lại, hắn thấy con đang gặp khó khăn, cho nên mới cho con mượn ít tiền."

"Thật sự như vậy phải không?"

"Thật mà."

"Không có làm chuyện gì xấu là tốt rồi, ba con không cho phép con đi làm chuyện thương thiên hại lý đâu." Lâm Thục Phân thì thầm mấy câu, sau đó lén hỏi: "Thiếu Hoa, người bạn kia cho con mượn bao nhiêu tiền?"

Hiện tại tiền của cả gia đình họ không đủ để giải quyết chuyện ấm no, đã rất lâu chưa được ăn một bữa ngon.

"Mười vạn."

"Cái gì, mười vạn, thế nào nhiều a?"

"Mẹ, đó là bạn học chung lúc con học trung học đệ nhị cấp, hiện tại phát tài, mười vạn đối với hắn mà nói căn bản không phải là gì cả. Con đã chuyển tiền vào tấm thẻ này, trong đó còn có chín vạn, mẹ cầm đi." Ôn Thiếu Hoa không chút do dự đưa hết toàn bộ tiền ra, căn bản không quan tâm chút tiền này.

Không bao lâu nữa hắn sẽ có năm tỷ, chút tiền này không cần phải quan tâm.

Lâm Thục Phân cầm lấy, giống nhau đang cầm bảo vật, cười đến miệng không thể khép được, nhưng vẫn không quên nhắc nhở con trai mình, "Thiếu Hoa, mặc dù chúng ta bây giờ có hơi khổ cực, nhưng con không thể vì muốn được sống tốt hơn mà đi làm chuyện xấu, đó không phải là đường ra, mà là tử lộ, có biết không?"

"Mẹ, những lời này mẹ và cha đã nói mấy trăm lần rồi, có chán hay không a!" Hắn biết cha mẹ sẽ phản đối chuyện kia, cho nên mới viện ra cái lý do để nói dối, không muốn bọn họ ngăn cản việc làm của hắn.

Chờ sau khi chuyện thành công, cho dù bọn họ muốn ngăn cản chỉ sợ là đã muộn.

"Chán cũng phải nghe, chúng ta chỉ có một đứa con trai là con thôi, nên không muốn con đi nhầm đường, phá hủy cả đời."

"Được được được rồi, con biết rồi, mẹ mau đi nấu cơm đi, con về phòng nghỉ ngơi một chút."

"Thiếu Hoa ——"

Ôn Thiếu Hoa không muốn nghe những câu nói dài dòng này nữa, trở về phòng của mình, đóng cửa lại, suy nghĩ cẩn thận xem chuyện gì có liên quan đến Tạ Thiên Ngưng, mà có thể dụ được Phong Khải Trạch ra.

Chuyện này chỉ được phép thành công, không được thất bại, cho nên hắn cần phải nghĩ kĩ.