Gặm Nhấm Nỗi Tương Tư

Chương 8: Bắt đầu tránh né



       Dường như nghe thấy tiếng động, hai vị y tá liền quay lại, khi thấy cô thì họ liền vội vàng lại và hỏi:

       "Em à, sao không nằm trên giường nghỉ ngơi mà đi ra đây. Mẹ em sao không đỡ lại để em đi một mình thế này. Nhỡ em có việc gì thì bọn chị không biết ăn nói làm sao mất!!"

       Không biết ăn nói làm sao!? Câu này của họ ý gì, mình là bệnh nhân họ không quan tâm tình trạng bệnh nhân lại đi quan tâm đến làm sao để ăn nói khi cấp trên hỏi xuống à?. Tuyết Hoa nhìn họ bằng ánh mắt nhẹ như không rồi đáp theo phép lịch sự.

        "Mẹ em chăm sóc em cả đêm hôm qua chả nhẽ bà ấy không được phép nghỉ ngơi sao?. Vả lại em cũng lớn rồi không tới mức đi đâu cũng phải làm phiền đến bà ấy."

        Hai cô y tá liền ngại ngùng nhìn nhau sợ đắc tội đến bà Hà Nguyệt Cầm. Dù sao bà ấy cũng là người đứng sau, không phải người họ có thể đắc tội. Liền niềm nở nhìn cô rồi cười hiền hòa rồi nói lại:

        "Em nói cũng phải là bọn chị suy nghĩ không chu toàn rồi. Em nói muốn đi đâu để chị đưa đi được chứ!"

         "Em muốn tìm nhà vệ sinh ạ. Chị chỉ cần nói vị trí em tự đi được ạ".

         Tuyết Hoa không muốn đi cùng những người nịnh nọt này và không muốn quá thân với họ. Đúng là trong môi trường nào cũng sẽ có người tốt và kẻ xấu. Không nên vì mấy lời a dua nịnh hót này mà niềm nở với họ thì vẫn hơn.

         "À em cứ đi thẳng ngõ này sau đó thấy ánh đèn sáng đằng kia thì rẽ trái là tới. Em đi được không, chị sợ em mới làm phẫu thuật không cẩn thận lại đụng vết thương hở ra thì làm sao".

         Tuy họ muốn nịnh bợ Tuyết Hoa thật, nhưng dù sao cũng là bệnh nhân họ cũng phải có nghĩa vụ chăm sóc chứ. Lỡ cô bị thương khi ở một mình quả thật hai người họ cũng khá sợ người đứng sau gia đình cô.



          "Không cần đâu ạ. Em không tới mức độ nặng đến vậy, chỉ là nội soi thôi mà".

          Nói xong, Tuyết Hoa không muốn tốn thời gian với họ nữa mà vội đi ngay tìm nhà vệ sinh.

          Cô y tá kia nhìn thấy cô đi xa rồi mới nói với người bên cạnh.

          "Cô bé này xem ra không phải hạng thích nịnh bợ đâu. Cô không cần tươi cười quá, thái độ nhìn là biết nó ghét ra mặt rồi."

          Y tá tóc ngắn bên cạnh liền đáp lời:

         "Ai mà chả biết, dù sao chỉ là con nhóc mới lớn không hiểu chuyện là chuyện bình thường. Chúng ta nói nhẹ nhàng chủ yếu vì sợ người đứng sau người nhà bệnh nhân này thôi."

         "Nè tôi nghe bảo cô Dương thái độ không tốt lúc họ mới vào nên đã bị giáng chức thậm chí còn trừ tiền thưởng tháng này đúng không vậy?".

          "Đã đồn ra như vậy rồi còn tin giả gì nữa chứ. Cô không thấy sau đó ai cũng ăn nói nhẹ nhàng lịch sự với họ đi nhiều sao. Nói chung chúng ta đừng nói tiếp cẩn thận vạ lây vào người thì khổ."

Nói xong hai cô y tá kia liền đi vào bàn trực của mình không còn đứng bàn luận về gia đình Tuyết Hoa nữa. Nhưng họ không biết, Tuyết Hoa vẫn đứng đó, cô không vội vàng vào nhà vệ sinh mà đứng trong góc khuất nghe lén. Chắc hẳn cô có thói quen thường nấp một góc nghe những kẻ nói xấu mình bàn luận rồi mới đi. Lần này cũng thế, khi nghe họ nói xong cô mới vỡ lẽ mọi chuyện. Hóa ra tất cả những người cô gặp tại bệnh viện này đối tốt với cô chẳng qua chỉ là lo sợ chén cơm của mình thôi sao. Nhưng gia cảnh của cô đâu tới mức đó, chắc hẳn họ đang nói về cô bạn thân của mẹ mình.

Thà rằng cô đừng nghe được những lời đó thì hơn. Kể từ lúc đi vệ sinh ra đến bây giờ, hầu như đầu óc cô ở trên mây. Cô luôn thắc mắc trong đầu, liệu có phải Triết Viễn cũng vì sợ thế lực mà bọn họ miêu tả về gia đình cô giống như những cô y tá kia không. Xem ra sự quan tâm và những lời trêu chọc kia đều là giả, là nịnh bợ cả sao. Cô không cam lòng, đã vậy tim bất giác lại đập nhanh một nhịp chắc hẳn là vì bị tổn thương chăng?



Sáng hôm sau khi bà Hà Nguyệt Cầm tỉnh dậy đã thấy con gái dậy từ lúc nào khiến cho bà cảm thấy giật mình ngạc nhiên liền hỏi cô:

"Do vết thương nên con ngủ không sâu giấc sao? Hay để mẹ gọi bác sĩ tới xem bệnh cho con nha, nhìn sắc mặt con không tốt cho lắm".

"Con không sao, chỉ là ở đây nhiều người qua lại quá con không chìm vào giấc sâu được."

Tuyết Hoa đáp lại bằng giọng mệt mỏi. Vì rạng sáng ngày hôm nay vì nghĩ đến những chuyện y tá nói kia mà cô không tài nào đi sâu vào giấc mộng đẹp được. Vừa thắc mắc muốn hỏi, nhưng lại sợ câu trả lời sẽ khiến cô đau thêm. Không dám hỏi cũng sợ sẽ biết kết quả.

Bà Hà Nguyệt Cầm biết con gái còn đau nên cũng không gặng hỏi gì thêm. Định đi làm nóng cháo cho cô thì y tá trực ban liền vào nói với bà.

"Cô à, chuẩn bị dọn dẹp đồ đạc hằng ngày của bé nhé!. Bây giờ là 6 giờ sáng, cháu sẽ đưa cô và bé đi vào phòng nghỉ ngơi đợi bác sĩ tới thăm khám. Do tình trạng bé đã ổn định không cần tiếp tục ở phòng hồi sức tránh bị làm phiền khi nghỉ ngơi."

Nói rồi cô ấy đẩy chiếc lăn đến trước giường bệnh và dìu cô ngồi lên đó. Khác lần trước ở chỗ, hôm nay cô rất mệt không muốn nói cũng chả muốn nhìn người xung quanh thêm nữa chỉ muốn được yên tĩnh.

Khi cô tới phòng riêng đã chuẩn bị rửa mặt và ăn sáng xong, liền tiếp tục quấn chăn khắp mặt mà ngủ. Mẹ cô chưa kịp nói cô đắp chăn cho tử tế lại thì cửa phòng liền có tiếng gõ. Cô cùng mẹ nhìn ra thì thấy người đó, người cô ngại gặp trực tiếp nhất lúc này.

Trái ngược với biểu hiện của cô, bà Hà Nguyệt Cầm rất niềm nở mời anh ta vào phòng và nhờ thăm khám cho Tuyết Hoa. Khi chứng kiến thái độ khách sáo của anh dành cho mẹ mình cô bất giác cũng hiểu ra tại sao anh lại đối tốt với mình rồi.

Khi anh tiến lại bên giường liền kéo chăn lên và bảo cô vén áo cho anh xem miệng vết thương, cô không biết phải làm sao chỉ muốn tránh né, không muốn để anh động chạm vào mình. Có lẽ vì sợ bạn gái anh ghen, cũng sợ bản thân không kiềm được mà thích anh hơn nữa, nhưng cô chắc chắn hiểu bản thân bây giờ đang sợ, sợ rằng anh cũng giả tạo như những cô y tá trực ban tại phòng hồi sức kia.