Triết Viễn thấy sự xa cách lạ thường của tôi thì liền hỏi. Bà Hà Nguyệt Cầm thì đang ra ngoài làm nóng sữa trong lúc chờ anh ấy khám nên không ở đây. Tuyết Hoa không muốn nói nhưng nghĩ tới hành động khác thường của anh cũng không khỏi cảm thán.
"Anh muốn hỏi gì thì cứ nói thẳng. Chúng ta không thân đến mức bắt chuyện thường xuyên như vậy đâu".
Câu nói của Tuyết Hoa dường như khiến Triết Viễn ngỡ ngàng. Lúc này anh liền bày ra vẻ mặt nghiêm túc không còn mang ý cười nữa.
"Xin hỏi bệnh nhân có thể kéo áo lên cho tôi xem vết thương không? Vả lại không nên dùng thái độ như vậy để nói với người đã cứu mình đâu".
Tuyết Hoa im lặng không nói tiếp, ngoan ngoãn làm theo mọi yêu cầu của Triết Viễn. Lúc này cô chỉ muốn anh đi ra ngoài thật mau. Sao cứ phải đưa người này đến khám cho mình chứ. Cô không muốn để con trai xem bụng mình chút nào.
"Vết thương không có gì quá nghiêm trọng. Lát nữa tôi sẽ bảo y tá khử trùng thật kỹ vết thương. Đảm bảo rằng nó không để lại vết sẹo quá to đâu".
Nói xong không đợi cô nói cảm ơn anh liền nhanh chóng rời khỏi phòng tư. Hành động khiến cô vô thức dõi theo và thầm nghĩ:
"Tới anh ta cũng chán ghét mình nữa sao? Hay không muốn ở cạnh mình quá lâu."
Cô không muốn nghĩ tới nữa, vội nằm xuống và đắp chăn hi vọng đợi mẹ mình vào. Nhưng quái lạ ở chỗ tại sao bác sĩ đã đi được một lúc lâu rồi cơ mà. Cô lại nằm xuống và cầm điện thoại lướt Wechat một chút.
Khoảng chừng 10 phút sau đó bà Hà Nguyệt Cầm liền bước vào. Tay thì cầm ly sữa ấm, miệng thì cười. Nghe tiếng động cô liền bỏ điện thoại xuống và nhìn về hướng cửa, thấy bà vui như thế cô liền bất giác hỏi:
"Mẹ có chuyện gì mà đi lâu thế kia? Có chuyện gì vui mà con lại không biết cơ à?"
Bà liền cầm ly sữa nóng đặt lên tay cô rồi cũng trả lời.
"Không có gì quan trọng cả. Chỉ là vừa gặp hai vị bác sĩ chữa trị cho con, họ nói bệnh tình con không quá nghiêm trọng nên mẹ vui thôi. Với cả con sẽ ở lại đây theo dõi và quan sát một tuần đấy, biết chưa?"
"Cũng đâu ai nói làm sao con biết được chứ. Chỉ có như vậy mà lại làm mẹ vui thế kia rồi".
Thấy thái độ dửng dưng kia, bà Hà Nguyệt Cầm không khỏi vài phần trách móc.
"Có cha mẹ nào mà không quan tâm tình trạng con mình đâu. Con không sao tất nhiên mẹ phải mừng rồi. Vả lại..."
"Ba nhờ mẹ chuyển lời hỏi thăm đúng chứ. Con đoán ra được mà, dù sao công việc của ông ấy không phải là chuyện có thể xin nghỉ ngay được. Mẹ không cần nhắc về chuyện đó đâu."
Bà không biết con gái nghĩ gì lúc này, rốt cuộc đang vui hay đang hờn dỗi đây. Nhưng chuyện bà muốn nói không phải chuyện này.
"Ai bảo con mẹ muốn nói chuyện này. Chỉ là mẹ bất ngờ vì hai người bác sĩ làm ca mổ cho con thôi. Họ là thanh mai trúc mã đấy, lúc nãy mẹ gặp họ đang nói chuyện vui vẻ như vậy nên mẹ cũng đoán là người yêu. Quả thật nhân cách vị bác sĩ tên Triết Viễn này không tồi, rất xứng với vị bác sĩ xinh đẹp kia. Tiên đồng ngọc nữ".
Nghe câu cuối từ người mẹ của mình thốt ra cô mới hoàn hồn. Hóa ra không chỉ mình cô cảm thấy họ đẹp đôi mà dường ai mọi người xung quanh ai cũng nghĩ như vậy cả. Dường như mọi lời ca thán về Triết Viễn và Bùi Ánh Nguyệt từ mẹ cô miêu tả cô đều không nghe lọt được chữ nào nữa. Tâm trí như muốn một không gian yên tĩnh không muốn bị người nào làm phiền.
Bà Hà Nguyệt Cầm khi ca tụng xong thì thấy con gái nằm quay mặt vào trong. Lúc này bà mới biết mình đang nói lời thừa thải, liền bảo cô nghỉ ngơi rồi ra khỏi phòng nói chuyện với mấy người nhà xung quanh. Bởi bà là người làm về lĩnh vực kinh tế nên rất đó cũng là thói quen của bà, giao lưu.
Khi thấy mẹ mình rời khỏi phòng, Tuyết Hoa liền mở điện thoại lên thì thấy tin nhắn của cô bạn thân mình. Khung chat Bạch Yên hiện lên 9\+ tin nhắn, vừa là tin nhắn vừa là cuộc gọi. Bây giờ đây Mộng Tuyết Hoa mới nở nụ cười đầu tiên trong ngày hôm nay. Bất giác cô liền nhấn gọi cho Bạch Yên.
"Sao bây giờ mới gọi cho mình. Cả ngày hôm qua cậu làm gì thế hả? Bao nhiêu cuộc gọi, tin nhắn vậy mà lại chả hồi âm chút nào".
Chưa đợi Tuyết Hoa trả lời, Bạch Yên chỉ nhìn bộ trang phục và cách bày trí phía sau liền vội vàng đoán được mà hốt hoảng nói tiếp.
"Bệnh viện? Bông hoa nhỏ, cậu nhập viện sao không nói mình chứ!!! Cậu bị gì thế? Ở bệnh viện nào, mình tới ngay!!"
"Hỏi nhiều câu như thế à! Bệnh viện trung tâm thành phố. Loét dạ dày, mổ khối u nhỏ..."
Cô chưa kịp nói hết câu liền nghe một âm thanh "Tút...Tút...Tút...". Gì thế này? Mình còn chưa nói hết câu sao lại tắt rồi. Cô còn kiểm tra kỹ càng nguồn pin xem có phải là tắt nguồn hay không. Nhưng không phải, pin vẫn đầy cơ mà. Bạch Yên này đi đâu mà tắt vội vậy chứ?
Tuy có chút giận vu vơ vì tội tắt vội vàng của Bạch Yên nhưng cô không tới mức oán trách cô nàng. Ít nhất thì lúc tâm trạng tệ nhất người khiến cô vui lại là cô ấy, dường như cô chưa bao giờ vui vẻ như trước kể từ khi gặp Triết Viễn. Chắc hẳn lúc nào cũng ôm một mối tương tư không có kết quả nên chưa bao giờ cảm thấy nhẹ nhõm mà cười thoải mái chăng?