Cô nhấp nhấp đôi môi khô ráp, khó khăn chọn từ: “Anh Dịch, bây giờ chỉ có anh mới cứu được Hoa Vũ thôi. Tôi có thể bán 30%cổ phần trong tay cho anh với một giá tượng trưng, anh làm chủ tịch điều hành.”
Anh lại cười một lát: “Cảm ơn. Tôi không có hứng.”
“Anh Dịch, Hoa Vũ không phải là đã hết cách cứu, nó luôn có cổ phiếu ổn định. Nếu anh cho chúng tôi cơ hội, chúng tôi nhất định sẽ không làmanh thất vọng.”
Anh nhìn đồng hồ đeo tay một lát: “Còn 4 phút nữa.”
“Anh Dịch…..”
Anh cắt ngang lời cô: “Cô Phó, tôi rất thông cảm cho hoàn cảnh trướcmắt của cô. Nhưng tôi rất tiếc, tôi không thể giúp cô. Tôi không có hứng với Hoa Vũ, ngược lại, tôi rất vui mừng khi thấy nó phá sản. Cô Phó,tôi nhắc nhở cô, cha tôi ngày trước vì nguyên nhân của Hoa Vũ, bệnh timmới phát tác mà qua đời. Năm đó tôi cũng giống như cô, là tan cửa nátnhà. Cô nói xem, bây giờ tôi có quay lại giúp cô không?”
“Anh Dịch…..” Cô yếu ớt cúi đầu xuống: “Tôi rất xin lỗi, nhưng…..”
Anh cười cười: “Cô đến cầu cứu tôi, không bằng đi cầu cứu Giản Tử Tuấn. Hai người có quan hệ nhiều đời, so với quan hệ kẻ thù này chắc có nhiều tình cảm hơn chứ.”
Cô cắn chặt răng: “Anh Dịch, tôi thà đến cầu xin anh, vĩnh viễn cũng không đi cầu xin anh ta.”
“Ồ,” Anh ung dung cười, “Chắc cô đã cầu xin rồi, anh ta không chịu gặp cô, cho nên cô mới đến tìm tôi.”
Cảm giác lạnh lẽo từ trong đáy lòng cô tỏa lên.
Dịch Chí Duy có sở trường đặc biệt về khả năng đoán ý qua lời nói vàsắc mặt, vừa nhìn thấy sắc mặt cô, liền hơi mỉm cười: “Tôi nói đúng rồiphải không? Cô Phó, tôi khuyên cô vẫn nên đi bỏ thời gian với Giản TửTuấn, có lẽ anh ta sẽ nể chút tình cũ, cho cô một con đường sống.”
Cô ngước mắt lên, trong lời nói không có tình cảm: “Nếu anh ta chịu cho tôi đường sống, anh ta sớm đã nể tình rồi. Anh Dịch, tôi quả thật là đã đi vào đường cùng mới đến tìm anh. Chúng ta đều biết rõ ân oán hai nhàDịch Phó, tôi không dám hy vọng anh ra tay trượng nghĩa, anh Dịch, tôihiểu anh, anh là một thương nhân ưu tú, tôi nghĩ, có lẽ anh có hứng vớimột mặt hàng nào đó.”
Anh ta dường như đang suy nghĩ gì đó: “Ví dụ?”
“Ví dụ…….” Sắc mặt cô hơi hồng lên, cô hít một hơi thật sâu, “Tôi!”
“Cô?” Anh cười lớn, “Đây quả là một đề nghị rất thú vị, nhưng, cô nóicô hiểu tôi, chắc hẳn biết tác phong từ trước đến nay của tôi, tôi xưanay yêu cầu đồ vật phải có giá trị của nó. Vượt qua ngưỡng giá tronglòng tôi, một hào tôi cũng không trả.” Anh ta dò xét cô một cách nhamhiểm: “Tôi nghĩ, cô Phó, cô không đáng 700 triệu.”
Lời nói củaanh giống như dao khoét vào trong tim cô. Đầu lưỡi cô cứng lại, nhưng cô không thể quay đầu bỏ đi, cô đã đến rồi, thì đã chuẩn bị sẵn sàng nhậnsự sỉ nhục đó: “Anh Dịch, tôi không cần nhiều như vậy, anh chỉ cần chotôi 300 triệu, tôi sẽ có cách để làm cho Hoa Vũ cải tử hoàn sinh.”
Anh vẫn cười nham hiểm như thế, chậm rãi nói: “300 triệu? Cô cũng không đáng nhiều như thế.”
“300 triệu là tôi cùng Hoa Vũ, Hoa Vũ tuy trở nên như ngày hôm nay,nhưng thuyền rách cũng có 3 cân đinh, huống hồ trước đây ngành bảo hiểmrất hưng thịnh. Chúng tôi chỉ là không đủ vốn quay vòng, những công tynhỏ thực ra đều vẫn có thực lực.”
Anh vẫn cười: “Bỏ ra 300triệu để mua một người phụ nữ và một con thuyền rách, đây không phải làtác phong của tôi. Cô Phó, cảm ơn cô, cô vẫn nên tìm người mua khác đi.”
“Anh Dịch!’
Anh đưa cổ tay lên: “Cô Phó, hết 5 phút rồi.” Nói xong đi thẳng qua người cô về hướng Chúc Giai Giai.
“Anh Dịch!” Cô nghiến nghiến răng, “Nếu anh từ chối tôi, anh nhất địnhsẽ hối hận. Thứ Giản Tử Tuấn muốn là Hoa Vũ, tôi không chấp nhận bán cho anh ta, cho nên mới đến tìm anh. Trong lòng anh biết rõ, sau này GiảnTử Tuấn chắc chắn sẽ là đối thủ lớn nhất của anh. Bây giờ nếu anh khôngđề phòng trước, sớm muộn có một ngày Đông Cù cũng sẽ giống như Hoa Vũ!”
Dịch Chí Duy quay người lại, mỉm cười nhìn cô: “Cô Phó, cô có miệnglưỡi sắc bén có thể khiến người khác động lòng. Nhà họ Giản mất đi côcon dâu như cô thật là không thông minh.”
Anh dừng lại một lát. Mắt Phó Thánh Hâm mở thật to nhìn anh, trái tim cũng nhảy lên đến tậnmắt, anh là chiếc phao cứu sinh cuối cùng của cô, không phải sao?