Cô chấn động dựa vào vai anh, anh dường như thở phào, ôm cô, dỗ dành cô, giọng nói không rõ ràng: “Anh yêu em.”
Anh bỗng nhiên tỉnh ngộ ra, tỉnh ngộ ra bản thân mình đang nói cái gì, nói với ai. Anh đẩy mạnh cô, sững sờ nhìn cô.
Cô cùng đờ đẫn nhìn anh, anh gượng cười, nói: “Anh thật sự say đến mức hồ đồ rồi! Anh đi tắm.”
Cô không lên tiếng, anh rời đi. Trong lò vi sóng, mùi thơm của cơm phảra từng luông từng luồng, chuông kêu lên “ding” một tiếng, ánh sáng vàng vàng đó tắt đi, trong phòng bếp chỉ còn lại ánh đèn đỏ thậm đó, cótiếng nước truyền đến từ trong phòng tắm, giống như mơ, là cô phảng phất mơ một giấc mơ, có lẽ anh nói lời say, nhưng—-cô lập tức hỏi bản thânmình, nếu lời anh nói là thật thì sao? Nhưng, cho dù lời anh nói là thật thì sao chứ, dáng vẻ họ bây giờ, quan hệ của họ bây giờ—-thì sao chứ….
Nhưng sự đau khổ trong lòng, dần dần lên men, bi thương thổn thức lạihơi chua xót. Anh không chịu nhận cũng tốt, cô đã gánh không nổi rồi,nếu anh thật sự chịu nói ra một câu. Cô sẽ tan xương nát thịt, cô sẽthật sự như con thiêu thân lao mình vào lửa, cô không có dũng khí ngheanh nói yêu cô. Nếu anh thật sự đã nói, sau này lại phủ nhận, cô sẽ vạnkiếp không hồi phục được.
Cô đi làm, từ lúc nhập viện, công ty giao cho giám đốc Thái quản lý, ông tuổi tác đã cao, tinh thần làm việckhông tốt, nghe nói cô trở về, rất vui vẻ. Bà Lý thấy cô cũng vui mừng,hỏi lên hỏi xuống, lại nói may mà không để lại sẹo. Công việc còn tồnlại không nhiều, cô nhân thể giải quyết vài việc, cho đến tận lúc điệnthoại reo lên, cuộc điện thoại này không thông qua thư ký, thông thườnglà người nhà gọi đến, cô không để ý, cầm lên nghe: “Phó Thánh Hâm.”
Không có tiếng nói, cô sững lại một lát, lại “alo” một tiếng, vẫn không có tiếng gì. Lòng bàn tay cô chảy mồ hôi, không thể là Dịch Chí Duy,lúc này anh đang làm việc, chắc chắn bận đến nỗi chỉ muốn có ba đầu sáutay, không có sức đâu mà chơi trò trốn tìm với cô; anh gọi điện đến cũng rất tự cao, thường do thư ký gọi xong rồi mới nghe. Cũng không thể làngười trong nhà, người trong nhà không làm phiền cô thế này. Ngoài những người đó ra, biết số điện thoại trực tiếp này có thể đếm được.
Hơi thở yếu ớt trông ống nghe có thể nghe thấy, cô sững sờ một lát, không chắc chắn lắm, chần chừ hỏi: “Là …..anh?”
“Ừ.”
Trong lòng cô rối loạn, chỉ nói: “Cảm ơn.” Là cảm ơn anh chuyển phátnhanh đồ của mình quay về. Họ hiểu nhau như thế, tất cả lời nói chỉ nóimột phần đều có thể lĩnh hội hết, dù gì qua lại mười mấy năm, thân thuộc đến mức giống như là đối với bản thân mình. Anh biết cô cảm ơn cái gì,anh nói: “Việc nên làm.” Dừng lại, sự yên tĩnh liền trở thành biển chếtvô vọng——sự tĩnh lặng đen tối, một chút sự sống cũng không có……
Dođó, cô khách sáo hỏi: “Anh Giản còn việc gì không?” Câu nói này là nhắcnhở anh, thân phận của anh bây giờ, khoảng cách giữa cô và anh, anhđương nhiên không thể không hiểu, anh nói: “Nghe nói em xảy ra sự cố…..” Sau lần gặp trước ở Nhật, cô cố ý thả câu, chảng lẽ anh lại dễ dàng cắn câu như thế, hoặc là đối đầu mọi thứ với Dịch Chí Duy quen rồi, cái gìcũng muốn tranh, ngày cả cô cũng định tranh? Vừa nghĩ lại liền chỉ nói:“Tôi không sao.” Khẩu khí lạnh nhạt điềm tĩnh, nhưng cô biết hiệu quảnghe vào tai anh thế nào.
Cô cười chua xót, bản thân mình lại thành cái gì vậy, khiến người ta coi thường, bản thân mình cũng coi thườngchính mình. Lúc đầu cô hận anh như thế, đến bây giờ, vẫn cố ý làm ra vẻcòn chút tình xưa chưa hết, về bản chất anh và cô có gì khác nhau? Anhchỉ cần có lợi bất chấp mọi thủ đoạn, cô còn hơn, vì sợ còn có cơ hộilợi dụng anh, cố ý muốn nói mà dừng lại như thế. Cô kinh ngạc sợ hãi,Dịch Chí Duy dạy cô nhiều như vậy, cô học nhanh như thế, có lẽ bản chấtcủa mình chính là như thế. Không, không, ít nhất cô sẽ không đi làm tổnthương sâu nặng đến người cô yêu, ít nhất cô sẽ không đi làm tổn thườngngười có quan hệ hơn 10 năm, chung quy vẫn còn lương tâm chưa phai mờ.
Cuối cùng anh không nói thêm gì nữa liền dập điện thoại. Cô cũng đặtống nghe về chỗ cũ, trong lòng chỉ là một khoảng mơ hồ, sau khi cha xảyra chuyện, cô chỉ đau đớn tuyệt vọng, chưa từng nghĩ rằng tại sao GiảnTử Tuấn lại phải làm như thế. Có lẽ là anh muốn nuốt công ty, sau việcđó anh quả thật cũng có ý đồ ấy, nhưng nếu anh kết hôn với cô thật racũng có thể đạt được mục đích này, cha luôn đặc biệt tán dương anh, đãtừng tỏ ý sau khi họ kết hôn sẽ giao cho anh quản lý, có lẽ anh khôngmuốn kết hôn với cô, nhưng anh luôn không thể hiện ra, cho đến tận trước đêm cha xảy ra chuyện, anh vẫn còn đối xử với cô như trước.
Họ làthanh mai trúc mã, lúc mấy tuổi người lớn liền đùa, nói lớn lên bảo họkết hôn. Ở trong nhà anh, cô đi chơi bà Giản liền tươi cười nói: “HâmHâm đừng đi, làm con dâu của Tử Tuấn chúng ta nhé.” Ở trong nhà cô, chacũng vui vẻ nói với anh: “Tử Tuấn, bác gả Hâm Hâm cho cháu được không?Lớn hơn một chút, họ lại chơi trò chơi đó, cô sẽ đỏ mặt, trốn sau rèmcửa không ra, Giản Tử Tuấn lại ngẩng đầu lên, dáng vẻ rất chống đối:“Không cần mọi người nói, con biết. Hâm Hâm là cô gái xinh đẹp nhất trên đời, con nhất định sẽ lấy cô ấy về.” Người lớn cười lớn, lớn hơn chútnữa, họ liền thật sự yêu nhau——-nước chảy thành sông, hợp lý hợp lẽ,dường như là đạo lý hiển nhiên nên là như vậy rồi.
Tại sao anh lạira tay tàn nhẫn với người đã gọi là “bác trai” hơn 10 năm? Tại sao anhmuốn thủ tiêu Hoa Vũ? Cô ngồi ở đó, nghĩ rất lâu cũng không giải thíchđược. Sau khi xảy ra việc cô chỉ một mực hận anh, nhưng lại chưa từngnghĩ tại sao anh làm vậy, dường như anh hoàn toàn vô tình với cô, nhưnghôm đó anh như đinh đóng cột, lòng dạ sắt đá ép cô vào đường cùng, rốtcuộc là vì sao?
Cô ngồi rất lâu ở đó, có lẽ việc trên thế giới này, xưa nay đã chưa từng có đáp án hợp lý, cô luôn nghĩ đúng sai, luôn muốn phân biệt rõ trắng đen, sự việc đã đến thế này, sớm chỉ là uổng công.
Buổi tối tham gia một cuộc đấu giá từ thiện, những hoạt động đó là vôvị nhất, may mà người quen nhiều, sẽ không buồn. Bởi vì Dịch Chí Duy,mấy tháng nay cô luôn là vật cưng của giới xã giao, lúc ký tên vào hộitrường một đám phóng viên chụp hình, cô đành kiên nhẫn cho họ chụp đủ.
“Cô Phó!”
Lại là mấy người giới tài chính mặt mày hớn hở, trong lòng cô thầm than một tiếng, gọi: “Bác Từ, chào buổi tối.”
Từ tổng nói: “Sao lại đến có một mình, Chí Duy đâu?” Cô cười nói: “Bácà, cháu và ngài Dịch thật sự chỉ là bạn bình thường, bây giờ là thờigian riêng tư, làm sao cháu biết ngài Dịch ở đâu chứ?”
“Ha ha, trước mặt bác còn ngại không nói thật sao?”
Cô cười không nói, việc kiểu này càng giải thích càng rối, thiên hạ đều biết cô ở cùng Dịch Chí Duy, vậy thì sao chứ, phủ nhận một chút sự thật sẽ kích tình tiết phát triển hơn, Dịch Chí Duy nói vậy.
Gần đây cô nhập viện, khá lâu rồi không tham gia hoạt động như vậy, bạn bè quenlần lượt đến chào hỏi, không thể tách khỏi câu: “Ngài Dịch đâu?” Ngay cả bạn học cũ Phạm Hiểu Ngọc cũng hỏi: “Lúc nào mời chúng tớ ăn tiệc mừngthế?” Người khác đều hỏi chắc nịch như thế, cô lại hơi mất tập trung,cho đến tận lúc buổi đấu giá bắt đầu, mới định thần lại. Đây là đấu giátừ thiện của cô nhi viện, đồ đấu giá đều được khuyên góp, tiền thu đượctừ buổi đấu giá đều khuyên góp cho cô nhi viện. Sản phầm đấu giá rấtnhiều, tranh chữ châu báu đồ cổ đều đầy đủ cả, cô xưa nay không thích ra vẻ ở nơi như thế này, chỉ làm người xem, sau khi một bức tranh chữ nổitiếng được bán đi, tiếp đến là đồ cổ châu báu, cô không thạo, càng không có hứng thú, chỉ sợ mất mặt người tổ chức, ngại không về trước. Ngồi ởbên cạnh Phạm Hiểu Ngọc, nói chuyện linh tinh câu được câu không với côấy, lật đi lật lại tờ giới thiệu đấu giá.