Gấm Rách

Chương 37: Cô không có cách nào minh oan cho mình



Dịch Truyền Đông lại giống như là khó khăn lắm lấy hết dũng khí, cho nên chỉ sợ cô tức giận, nói liền một mạch: “Cô Phó, tôi biết, đều là tôikhông tốt….là tôi hại cô, tối qua anh trai tìm thấy bức ảnh, tôi liềnnghĩ, lần này nhất định là liên lụy đến cô rồi, tôi nói với anh ấy không liên quan đến cô, chỉ là anh ấy không nghe, sáng sớm hôm nay anh ấy bảo phòng thư ký gọi điện, tôi nghe thấy, anh ấy ngừng đảm bảo của Hoa Vũ,có đúng không?”

Trong đầu cô trống rỗng, hoàn toàn là nóichuyện theo bản năng, giọng nói gượng gạo đến mức không giống phát ra từ miệng mình: “Cậu đừng nói thế, việc này cũng không thể trách cậu——làmsao cậu biết số điện thoại của tôi?”

Tôi nhìn trộm từ chỗ anhấy, cô Phó, tôi có cách giúp cô.” Giọng nói của cậu ta rất kiên định, rõ ràng là hạ quyết tâm, “Tuy nhiên tôi nói anh ấy không nghe, nhưng tôilà đại cổ đông của Đông Cù, tôi nghĩ tôi có cách giúp cô.”

“Không!” Cô giật bắn mình, từ chối theo bản năng, “Cảm ơn cậu, nhưng cậu nhất quyết đừng làm việc gì ngốc.” Dịch Chí Duy liên miệng nói cô quyến rũ Truyền Đông, muốn ngấp nghé Đông Cù, cậu ta làm như thế không phảivừa đúng chứng minh lời của Dịch Chí Duy sao?

“Nhưng Hoa Vũ……”

“Việc này đơn thuần là vấn đề giữa tôi và anh trai cậu, cậu không cần hỏi nhiều, tôi sẽ nói chuyện với anh ấy.”

“Nhưng lần này anh ấy rất tức giận….tôi chưa từng thấy anh ấy tức giậnnhư vậy, tối qua anh ấy và tôi cãi nhau, sáng hôm nay lại cãi nhau vớitôi tiếp, anh ấy cũng bảo tôi đừng quản……nhưng…….cô Phó, việc này đều là tôi không tốt.”

“Cậu không sai gì cả.” Cô đành an ủi cậu ta,“Anh trai cậu bảo cậu đừng quản là đúng. Cậu đừng gọi điện đến nữa, việc này tự tôi sẽ giải quyết.”

“Cô Phó……..” Chỉ nói được một nửa, điện thoại bỗng nhiên yên lặng, cô thấy hơi kỳ lạ: “Truyền Đông?”

“Gọi thật là thân mật!” Giọng nói trầm trầm của Dịch Chí Duy bỗng nhiên truyền ra từ điện thoại, trái tim cô cũng trùng xuống, trùng xuống…

“Tôi cảnh cáo cô tránh xa em trai tôi ra một chút, xem ra cô không hềđịnh nghe theo.” Anh cười trầm trầm, “Cô Phó, cô cho rằng bản thân mìnhmay mắn đến mức có thể đối đầu với tôi sao?”

Anh cạch một tiếng dập điện thoại đi, cô biết đây là thêm dầu vào lửa, anh phẫn nộ sẽ làmra việc gì cô không đoán được, nhưng nhất định và nhằm vào Hoa Vũ và nhà họ Phó, bởi vì cô gây chuyện với người nhà anh trước, cho nên anh nhấtđịnh cũng sẽ không buông tha cho nhà họ Phó, cô trở nên sợ hãi, nhưng cô không có cách nào.

Buổi chiều thị trường cổ phiếu liền nghethấy động tĩnh, Hoa Vũ tụt xuống hơn 20 điểm, 2 ngày nữa mọi người đềubiết cô và Dịch Chí Duy cãi nhau, cuộc sống của cô sẽ càng khó khăn hơn.

Cô không nghĩ ra cách, anh đang tức giận, cô cũng không cócách nào giải thích với anh, tất cả quá oan uổng, nhưng cô không có cách nào minh oan cho mình.

Cô lấy tinh thần đi làm, bên ngoài ởcông ty mọi thứ vẫn tốt đẹp, nhưng, có trời mới biết ngày mai thế nào.Buổi tối tan ca, cô cũng không muốn về nhà, vẫn ở khách sạn. Ngày hômsau, đầu tiên cầm tờ báo xem, may mà trên trang tài chính không có nộidung quan trọng gì, cô thở phào. Lật lại, vừa đúng là mục xã hội, dòngchữ tiêu đề màu đỏ hoa văn lớn, ở dữa có ba chữ “Dịch Chí Duy” nổi bậtđến mức vừa nhìn liền thấy, 9 chữ rõ rõ ràng ràng—–”Bạn gái thần bí mớicủa Dịch Chí Duy”, kèm theo 3,4 bức ảnh, nói rằng tối qua phóng viênngẫu nhiên chụp được Dịch Chí Duy và một mỹ nữ thần bí, nửa đêm sóng đôi đi ra khỏi một khách sạn lớn, dáng vẻ thân mật gần gũi, sau đó ngắn gọn nói: “Phóng viên nghe nói Dịch Chí Duy chia tay với bạn gái họ Phó,thay đổi nhân sự, hồng nhan tri kỉ mới xem ra là mỹ nữ thần bí trong bức ảnh.”

Đây cũng là việc trong dự liệu, Dịch Chí Duy thông cáothiên hạ anh đá cô, hoàn cảnh của cô càng khó khăn, cô chầm chập gấp tờbáo lại, trong lòng chua xót từng đợt. Vẫn cứ đi làm, đến tối, hiệu quảbản tin tức đó liền được nhìn thấy, trước đây hàng ngày cô nhận đượcthiếp mời dự tiệc có thể đóng thành quyển, hôm nay chỉ có hơn 10 tấm.

Cô không biết bản thân mình chống đỡ qua tuần đầu tiên như thế nào, cảthế giời dường như đều thay đổi, cô cố hết sức có thể trấn tĩnh điềmnhiên, không ngờ cô chống đỡ được, trời không hề sập xuống, chỉ là cuộcsống khó khăn hơn chút.

Cô gặp khó khăn ở khắp nơi, nhưng tìnhhình cũng không coi là quá xấu, người ngoài xem sự việc xảy ra quánhanh, vẫn còn do dự không chắc chắn, không biết họ thật sự chia tay hay chỉ là giận dỗi cãi nhau của đôi tình nhân bình thường. Cho nên thái độ với cô cũng không rõ ràng, vừa không nhiệt tình, nhưng cũng không đếnnỗi tuyệt tình, sợ cô lại được cưng chiều, để lại chút chỗ đứng.

Ngày hôm đó họp cổ đông, Dịch Chí Duy là cổ đông lớn của Hoa Vũ, đươngnhiên cũng là điều hành họp cổ đông, hôm nay đương nhiên không giốngvậy, anh muộn khoảng 20 phút, mới đem theo thư ký, trợ lý của mình đến.Đây là lần gặp đầu tiên của hai người sau tối hôm đó, anh sầm mặt ngồixuống vị trí của mình, cô cũng không có biểu hiện gì, liền tuyên bố bắtđầu họp.

Trong cuộc họp anh không nói một câu, chỉ là Phan HọcAn trợ lý của anh giúp anh chất vấn từng câu nối tiếp từng câu thànhtích kinh doanh của công ty: “Tháng này thành tích kinh doanh đầu tưgiảm 12%, đó là vì sao?”

Cô đáp mặt không có biểu hiện gì: “Gần đây tình hình kinh tế sa sút, ngành bảo hiểm cũng không ngoại lệ.”

“Nợ không thu được cao 7%, vậy tiếp tục công ty sẽ phá sản?”

“Nợ không đòi được là không thể tránh khỏi, chúng tôi đã nỗ lực giảm thiểu thiệt hại, chỉ là không có cách nào.”

“Cổ phiếu tháng này của Hòa Vũ trượt 50 điểm, khác hàng sẽ không vì thế mà phát sinh nguy cơ tín nhiệm chứ?”

Cô nén giận: “Giá cổ phiếu giảm là vì Đông Cù ngừng đảm bảo khoản văy cho chúng tôi. Tôi không có trách nhiệm!”

Mấy cổ đông cũ dường như không muốn đối chọi gay gắt, vội vàng xoa dịukhông khí: “Cô Phó đừng sốt ruột, mọi người đều là người một nhà, có gìtừ từ nói.”

Cuối cùng Dịch Chí Duy mở miệng: “Điều này nóikhông đúng, huống hồ tôi là cổ đông của công ty, đương nhiên yêu cầu lợi ích của tôi không nhận bất cứ sự tổn thất nào, nếu lợi tức cổ phiếu vẫn không lý tưởng, tôi sẽ cân nhắc chuyển nhượng với giá thấp.”

Cô nhìn anh, anh lại không thèm ngẩng đầu lên, tự mình nói chuyện vớiHoàng Mẫn Kiệt. Cô thật sự mệt rồi, mệt mỏi kiệt sức nói: “Được rồi,cuộc họp ngày hôm nay đến đây kết thúc.”

Phòng họp rộng lớn rất nhanh chỉ còn lại một mình cô, cô hơi thẫn thờ đứng dậy, đi đến ngồivào vị trí anh ngồi lúc nãy. Trong gạt tàn thuốc vẫn còn nửa điếu thuốcanh chưa hút hết, sớm đã tàn, giống như chút tình cảm mỏng manh của họ.Hôm nay họ lại trở thành người xa lạ, có lẽ còn gay go hơn cả người xalạ—–Anh hận cô! Cô buồn bã lắc lắc đầu với mình, đưa tay ra cầm nửa điếu thuốc đó, mùi thuốc quen thuộc sộc vào mũi, cô nhắm mắt lại, một giọtnước mặt lớn liền chầm chậm lăn xuống theo khóe mi.