Dập điện thoại, đúng ý của cô, cô đặt điện thoại lên tủ đầu giường, cẩnthận nhấc tay anh ra, lập tức rút người xuống giường, mặt nền đà lạnhlẽo khiến chô rùng mình, cô chần trần đi đến trước tủ quần áo, tiện taylấy một bộ mặc vào, lại nhặt giày của mình lên, chân tay rón rén đi rangoài.
Được rồi, cô đã thoát thân. Sau khi lên taxi, không cócảm giác nhẹ nhõm, ngược lại là sự khó chịu nặng trĩu. Anh tỉnh dậy liệu có nhớ không? Nhớ thì sao chứ? Dù sao họ đã đến cục diện ngày hôm nay,còn không bằng không nhớ, chỉ coi như anh lại mơ một giấc mơ mà thôi.
Nhân vật nữ chính trong tình cảnh này sẽ lập tức mua vé máy bay đi nước ngoài, cô lại không thể làm như vậy, ngoan ngoãn về công ty đi làm.
Cổ phiếu đang hạ, điện thoại đang reo, vẫn phải họp. Buổi sáng bộ quầnáo tiện tay lấy ra, cũng không chú ý một chút, một bộ váy dài vải thunmàu bạc không hề thích hợp với đi làm, gấu tay áo rộng một tấc, luônchạm mắc vào đồ, mũi cô chảy mồ hôi, lại có một khoản lãi đến kỳ hạn,phải hạch toán vào tài khoản ngân hàng. Thế chấp bất động sản đang tăng, không có cách nào, cô chỉ có thể dỡ tường đông đắp tường tây.
Giám đốc Thái gọi điện đến, nói cho cô một tin tốt. Hách Thúc giám đốc cũcủa ngân hàng Hoa Vũ ôm tiền bỏ chạy đến Malaisiya đã bị bắt. Cô vuimừng mấy phút, đây là đồng phạm lớn nhất ép chết cha cô, lưới trời lồnglộng, thưa mà khó lọt. Linh hồn cha ở trên trời đã có thể được an ủi.
Việc sau đó thì chẳng có gì đáng để vui cả, khoản tiền lớn mà ông tabiển thủ của công ty hiện tại không rõ ràng. Thật ra cho dù có truy tìmđược về, thủ tục cũng rất phức tạp, nước xa cũng không cứu được lửa gần.
Đến buổi chiều, cô không trở nên thoải mái, mê mê man man không có tinh thần, có vẻ hơi bị cảm nắng, tối qua quả thật có thể nói là khôngngủ, công việc lại đều không thuận lợi. Cô xa xỉ cho mình một nửa ngàynghỉ, về khách sạn ngủ bù.
Ngủ bù xong quả nhiên đỡ hơn nhiều, nhìn trời tối dần, đèn mới lên, cô ăn cơm tối ở nhà ăn khách sạn, về phòngxem tivi. Đang là thời gian thời sự, trong lúc không lưu tâm, trên mànhình xuất hiện hình bóng quen thuộc: “Chiều nay, dưới sự dẫn dắt của chủ tịch công ty Đông Cù Ngài Dịch Chí Duy, ủy viên chính phủ thị sát mộtkhu kỹ thuật cao mới thành lập của Đông Cù……”
Trong đoạn phim, Dịch Chí Duy vẫn tràn đầy phong độ, với một đoàn nhân viên và cấp dưới vâyquanh, nói chuyện vui vẻ với ủy viên, hoàn toàn vẫn là con cái giới quýtộc, từ nay về sau, cô và anh sẽ không có liên can gì nữa.
Họ làngười của hai thế giới, trước đây như thế, bây giờ cũng thế, sau này vẫn thế, thế giới của anh tràn đầy quầng sáng chói lọi do quyền lực và tiền bạc đem đếm, giống như là một sân khấu sáng rực, lấp lánh ánh đèn, long lanh rực rỡ, hoàn mỹ vô cùng, từng hành động đều là sự ngưỡng mộ củavạn người, sự vinh hoa phú quý mà người khác trơ mắt nhìn.
Cô đã bị loại bỏ, cách xa ánh đèn đuốc đó, tẩy trang hết, do đó cô phải quay đầu lại, sống cuộc sống của bản thân cô.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, đầu vẫn nặng trịch, cảm giác giống như là cảmnắng, hoặc là uống quá ít nước? Cô uống một cốc nước đầy rồi đi làm, BàLý nói: “Ngài Giản Tử Tuấn của Phú Thăng gọi điện thoại đến, nói bảo côquay về thì gọi cho cậu ta. Bà nhìn trộm sắc mặt cô một lát, vội vàng bổ sung thêm: “Cô Phó, tôi nghe giọng nói của cậu ta, hình như thật sự cóviệc tìm cô.”
Có lẽ vậy, cô dù sao cũng chẳng quan tâm, vào phònglàm việc liền gọi đến Phú Thăng, số điện thoại trực tiếp nhớ quá rõ côkhông muốn dùng, chuyển qua gọi đến điện thoại tổng đài. Tác phòng củaPhú Thăng và Đông Cù quả nhiên chẳng khác nhau là bao, cô gái phòng thưký vô cùng lịch sự: “Xin chào, đây là phòng thư ký phó tổng Phú Thăng,cô Phó xin cô chờ chút, tôi lập tức nối điện thoại của cô vào.”
Cô đi thẳng vào vấn đề: “Nghe nói anh có việc tìm tôi.”
“Anh muốn gặp em, nói chuyện cho dễ.”
“Có việc gì mà không nói rõ trong điện thoại được?”
Anh nói: “Gặp mặt nói tương đối thuận tiện.”
Cô rất đúng mực đáp: “Ngài Giản, tôi cho rằng nếu chúng ta gặp mặt, như thế mới không tiện đó.”
Anh đành than một tiếng: “Em biết nói chuyện hơn trước đấy.”
Cô nói: “Tôi có hai người thấy không tồi, trong đó có một người là anh, dạy tôi làm sao để mất hết tình người, chỉ cần có lợi bất chấp mọi thủđoạn.” Anh hỏi: “Vậy người kia thì sao, đương nhiên là Dịch Chí Duy rồi, anh ta dạy em cái gì?”
Khóe môi cô bất giác nở ra một nụ cườilạnh: “Anh ta dạy tôi quả thật rất nhiều, ví dụ vừa nãy nhận được lờikhen miệng lưỡi sắc sảo.”
Anh nói:”Nhưng em vẫn là em, anh ta dạy em nhiều hơn nữa, em vẫn cứ là em.”
Cô ho một tiếng: “Ngài Giản nếu không có việc gì, tôi không làm phiền nữa.”
Anh nói: “Em kiên quyết muốn nói trong điện thoại, anh đành nói ở đâyvậy. Đừng trách anh nói quá trực tiếp, lúc đó Dịch Chí Duy không hề bỏmột đồng vào Hoa Vũ, em vẫn còn cảm kích anh ta như vậy, thật sự khiếnanh rất không hiểu. Bên ngoài nói tháng trước hai người chia tay, anhnghĩ có khả năng, nếu không thì anh ta sẽ không ngừng đảm bảo giữa chừng cho Hoa Vũ. Hoa Vũ là gánh nặng quá lớn, không có sự ủng hộ của anh ta, em gánh không nổi bao lâu, anh muốn nói đó là, em có từng nghĩ nhượnglại một phần cổ phiểu của Hoa Vũ không?”
Giọng cô cứng lại: “Ngài Giản, cho dù muốn bán, tôi cũng sẽ không bán cho anh.”
Anh nói: “Thánh Hâm, anh xưa này đối việc không đối người, em nên tinanh không có ác ý, anh biết cái chết của bác trai khiến em luôn có thành kiến rất lớn với anh, cho rằng anh nên có trách nhiệm chính, em có từng nghĩ vấn đề bản thân của Hoa Vũ không, cho dù không có anh, công tykhác cũng sẽ sử dụng thủ đoạn như vậy để thu mua.”
“Ngài Giản, tôi rất bận, xin lỗi.”
“Thánh Hâm, nếu bây giờ em dập điện thoại, em sẽ mất đi cơ hội cuốicùng. Nói thật với em, Phú Thăng đã quyết định thu mua Hoa Vũ toàn diệnrồi, anh không hề muốn xung đột với em ở thị trường cổ phiếu, như vậyđối với em là một việc quá tàn nhẫn. Anh muốn thu mua thành công mộtcách thiện ý hết mức có thể.”