Gần Lắm Nhưng Được Không

Chương 45: Ba mẹ chồng



Trong lúc hai người đang nghỉ ngơi, bàn tay to lớn của Phong Lãnh Hàn vẫn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tử Đằng. Trời chuẩn bị vào đông nên cũng có chút se lạnh, tay cô đang lạnh dần và anh đang sưởi ấm cho tay của cô. Cảm nhận lần đầu có người bảo vệ thế này, có chiều hư cô, cô cũng cam lòng. Đang miên man chìm vào giấc ngủ, thì cả hai người nghe thấy tiếng gõ cửa.

“ Anh hai, anh có ở trong đó không, ba mẹ tới thăm anh này.”

Bị phá đám bởi cô em gái thế này, Phong Lãnh Hàn có chút bực dọc. Tới lúc nào không tới, lại tới đúng lúc bạn gái anh đang buồn ngủ. Anh nhẹ nhàng vuốt vài cọng tóc trên khuôn mặt của cô sang một bên.

“Nếu em buồn ngủ thì về phòng đi, để anh ra nói chuyện với họ….”

Tử Đằng nghe anh vậy chỉ lắc đầu, dù gì họ cũng đã bỏ ra chút công sức để tới thăm con trai thì nên ra chào họ một tiếng. Chưa kể còn có ba của anh đang ở đây, không thể thất lễ được.

“Không cần, em đi với anh…”

Lãnh Hàn bất lực nhìn cô, nếu cô đã nói vậy anh cũng không cản. Hai người xuống phòng khách. Một người trung niên đang ngồi nghiêm nghị ở ghế giữa, còn có Diệp Tuyết, hôm nay bà cũng tới thăm cùng Nguyệt Nhi. Phong Tuấn Triết, ba của Lãnh Hàn sau khi nghe tin con trai mình đang theo đuổi một cô gái, ông liền muốn tới xem cô gái đó là người thế nào nhưng lại bị vợ mình cản lại. Tới tận hôm nay, ông mới có thể gặp con dâu của ông rồi. Từ trên lầu xuống, Tuấn Triết cùng vợ mình thấy một cảnh hết sức mãn nhãn. Sau bao năm, con trai của hai ông bà cũng tiếp xúc gần với phụ nữ, mà còn nắm tay rất thân mật nữa chứ. Hai người không khỏi vui mừng.

“Ba, mẹ, hai người tới sao không báo con một tiếng.”

Tuất Triết tức giận lườm lườm con trai mình trách mắng.

“Nếu tôi không tới thì anh còn định dấu mặt con dâu đến bao giờ.”

Thật muốn đánh cho con trai một trận, có vợ rồi bắt đầu không để ý đến hai vợ chồng này đây.Tử Đằng bên cạnh bước ra lễ phép chào hai ông bà.

“Phong lão gia, Phong phu nhân, con chào hai người.”

Diệp Tuyết thấy Tử Đằng đã tháo băng mắt thì không khỏi trầm trồ vì chính vẻ đẹp tiên tử của cô.

“Tử Đằng, cháu tháo băng ra rồi sao, nhìn lại càng đẹp hơn nữa đó.”

Lần trước đã không được nhìn rõ, giờ nhìn kỹ hơn thì bà thật có phúc khi biết đến cô. Không làm con dâu bà thì cũng uổng. Nguyệt Nhi đứng dậy, kéo Tử Đằng ngồi bên cạnh cô bé và Diệp Tuyết. Vẫn cứ nên để những người phụ nữ nói chuyện với nhau. Lát sau Nguyệt Nhi để ý trên cổ của Tử Đằng có vết gì đó, liền lên tiếng hỏi.

“Chị Tử Đằng, trên cổ chị có vết gì vậy, hay là chị bị sao…”

Nguyệt Nhi hỏi thẳng câu này khiến cô cảm thấy ái ngại. Sao đến giờ nó vẫn chưa lành hẳn. Cô xấu hổ đỏ hết cả mặt không dám nhìn Diệp Tuyết. Khỏi phải nói, bà biết chuyện gì đã xảy

ra với cô. Bà hỏi nhỏ vào tai của Tử Đằng.

“Tử Đằng, không lẽ hai đứa đã,….”

Mặt của Tử Đằng càng đỏ hơn, thật muốn kiếm chỗ nào đó để chui mà, không ngờ Diệp Tuyết lại có thể hỏi thẳng đến vậy. Cô chỉ khẽ gật đầu. Diệp Tuyết thấy sắp có tin vui, bà có thể sắp được bồng cháu rồi. Tuất Triết thấy vậy liền húc vào con trai một cái.

“Thằng nhóc này, cũng được lắm...giống ta ngày xưa…”

Nghe ông nói vậy, Diệp Tuyết quay qua lườm lườm Tuấn Triết. Sao mấy tên đàn ông này lúc nào cũng thích thể hiện thế này. Tuấn Triết chỉ có thể câm nín, không được để bà xã đại nhân giận, nếu không kết cục buổi tối là ra thư phòng ngủ.

“Chị không sao, chị ổn mà…”

Tử Đằng ngẩng đầu rồi quay qua nhìn Phong Lãnh Hàn, trông anh có vẻ khá vui vẻ. Giờ anh còn cười được, nó khiến cô lại nhớ lại buổi tối tệ hại ngày hôm qua. Tử Đằng chỉ lắc đầu.Nhưng Diệp Tuyết thì khác, nhìn một cái là biết cô đã bị ăn hết lần này đến lần khác. Bà thật muốn đánh cho thằng con một trận.

“Phong Lãnh Hàn, con cũng phải có chừng mực đi chứ, con gái chứ đâu phải như đàn ông con trai mấy người…”

Diệp Tuyết giờ lại quay ra trách mắng Lãnh Hàn, rốt cuộc trong mắt người mẹ này còn con trai ruột anh

không vậy. Tuấn Triết nhìn cũng rất hài lòng về đứa con dâu, không ngờ con trai ông cũng có mắt nhìn người đến vậy. Ông nghiêm nghị nhìn Tử Đằng nói.

“Kim Tử Đằng đúng không…ta có nghe bà xã ta kể lại rồi…Tài năng xuất chúng, còn có thể ra tay vì người khác. Có thể khiến con trai ta thích cháu đúng là vinh hạnh cho nó. “

Tử Đằng xua tay, cô e dè đáp lại.

“Dạ…bác quá lời rồi ạ. Đây cũng chỉ là có duyên nên cháu mới quen được Lãnh Hàn, cháu cũng chưa từng nghĩ tới việc là có thể trở thành bạn gái anh ấy…”

Ôi trời, nhiều lúc cô con dâu này trông đáng yêu quá. Tuấn Triết cười lớn. Ông thích tính cách này của cô, thẳng thắn, không lượn lẹo, đặc biệt là rất có tài. Quả nhiên là có phúc lớn đối với ông.

“Tính cách cháu, ta thích…Thẳng thắn, nghiêm túc. Phong Lãnh Hàn sau này nhờ vào cháu rồi, nếu nó có bắt nạt thì cứ nói hai vợ chồng ta một tiếng.”

Diệp Tuyết nghe xong thì gật gù, thật hài lòng về ông xã nhà bà ghê. Còn ai đó nghe xong, gương mặt đen như đít nồi vậy. Rốt cuộc thì hai người đang cưng con dâu hơn con ruột đấy à. Tử Đằng cũng không ngờ, cha mẹ của một người lạnh lùng nghiêm túc vậy mà lại rất chi là…hài hước. Không biết nên nói thế nào.