Gặp Gỡ

Chương 4



Sắc trời dần tối, nhóc tội nghiệp và kẻ mù lòa lẳng lặng ngồi trên ghế sa lon, một người xem tivi còn một người nghe tivi. Mẹ Khương bưng đĩa trái cây đã gọt ra đặt ở trên bàn trà, dùng ánh mắt mong đợi nhìn về phía nhóc tội nghiệp.

Nhóc tội nghiệp hơi hoang mang. Cậu không biết tại sao mẹ Khương nhìn cậu như vậy. Mẹ Khương nhìn cậu đầu óc chậm chạp mà bất đắc dĩ lắc đầu. Bà chỉ chỉ trái cây rồi chỉ chỉ kẻ mù lòa ngồi kế bên. Lần này thì nhóc tội nghiệp hiểu rồi.

“Ăn táo không?”

Kẻ mù lòa gật đầu. Nhóc tội nghiệp bưng đĩa trái cây lên, dùng nĩa xiên một miếng táo đưa cho kẻ mù lòa. Tuy nhiên, cậu lại không biết làm sao nói với hắn, đành quay đầu hỏi mẹ Khương làm sao bây giờ. Mẹ Khương nhìn cậu, chỉ vào tay kẻ mù lòa. Nhóc tội nghiệp đột nhiên ngây ngẩn cả người.

“Cái đó… Tôi có thể cầm tay của anh không?” Nhóc tội nghiệp suy nghĩ một hồi vẫn thấy cần hỏi một chút.

“Tất nhiên, chúng ta đã là vợ chồng hợp pháp.” Kẻ mù lòa rất thản nhiên đưa tay cho cậu. Kỳ thật anh đã nghe thấy tiếng mẹ Khương đặt đĩa đựng trái cây xuống, anh chỉ muốn xem nhóc tội nghiệp sẽ xử lý ra sao.

Nhóc tội nghiệp đối diện với sự thẳng thắn của kẻ mù lòa mà mờ mịt. Cậu từ từ để cái nĩa vào trong tay kẻ mù lòa, nắm chặt tay anh để cho anh cầm chắc.

Kẻ mù loà nhướng lông mày một cái. Anh còn cho là nhóc tội nghiệp sẽ đút cho mình chứ. Anh cắn một miếng táo xiên trên đầu nĩa rồi trả nĩa lại cho nhóc tội nghiệp. Cậu đang nghĩ tiếp theo mình nên để anh tự xiên thêm một miếng hay mình giúp anh xiên đây. Cuối cùng nhóc tội nghiệp vẫn thấy mình làm giúp thì hơn.

Kẻ mù loà ăn ba miếng táo rồi xiên một miếng nữa, dừng lại hai giây rồi đưa nĩa đến trước mặt nhóc tội nghiệp, nói: “Em ăn đi.”

Đột ngột như thế khiến nhóc tội nghiệp không biết nên ăn hay không nên ăn. Cậu nhìn chằm chằm cái nĩa trên tay kẻ mù loà, ra quyết tâm nhắm tịt mắt cắn một miếng.

“Đây có tính là hôn gián tiếp không nhỉ?”

Kẻ mù loà bất thình lình thốt lên, hù nhóc tội nghiệp nhảy dựng. Mẹ Khương ngồi bên cạnh xem trò vui nhịn không được cười ra tiếng.

Trước khi vào phòng hai người chúc nhau ngủ ngon. Mặc dù kẻ mù loà còn muốn thử hôn chúc ngủ ngon sẽ thế nào, nhưng anh cảm thấy hành động này sẽ khiến nhóc tội nghiệp lui vào trong mai rùa mất, chỉ đành từ bỏ.

Rạng sáng hôm sau, nhóc tội nghiệp theo thói quen dậy sớm. Cậu đi xuống lầu thì thấy mẹ Khương đang bận bịu trong bếp mà không thấy bóng dáng của kẻ mù loà. Chắc là anh ấy còn đang ngủ. Cậu bèn đi vào phòng bếp xem có cái gì mình có thể phụ một tay được không.

“Mẹ Khương, chào buổi sáng!”

“Ôi!” Mẹ Khương giật nảy mình.

“Tiểu Ngụ dậy sớm thế!”

Nhóc tội nghiệp cười hỏi bà: “Mẹ Khương, có cần con làm giúp gì không?”

“Không có, không có…”

Mẹ Khương nghĩ lại thấy không đúng: “Cậu xem, mẹ Khương thật sự có việc cần cậu giúp.”

“Chuyện gì thế ạ?”

Mẹ Khương chỉ lên lầu, nói: “Gọi cậu chủ rời giường.”

Nhóc tội nghiệp xoắn xuýt đứng trước cửa phòng kẻ mù loà. Lúc còn ở dưới lầu, cậu vừa dứt khoát đồng ý với mẹ Khương lên gọi kẻ mù loà rời giường, nhưng trên đường lên lầu, cậu lại nhớ đến hành động trên sô pha tối qua của anh mà lòng bối rối.

Rốt cục, nhóc tội nghiệp quyết định giơ tay chuẩn bị gõ cửa.

“Cành cạch…” Cửa được mở ra từ bên trong.

Nhóc tội nghiệp sững người nhìn kẻ mù loà đang mặc tây trang trước mặt: “Cậu Hoàng muốn ra ngoài ư?”

Kẻ mù loà nghe thấy xưng hô của nhóc tội nghiệp mà nhíu mày, anh gật đầu một cái nói: “Ừ, lát nữa sẽ đi thử trang phục cho lễ đính hôn. Em cũng phải đi.”

“Tôi cũng phải đi?” Nhóc tội nghiệp bắt đầu hoang mang, nhưng nghĩ lại, có lẽ quần áo hồi trước của mình chắc không mặc được rồi. Dù sao cậu đã đăng ký kết hôn với kẻ mù loà thì sau này sẽ phải tham gia rất nhiều hoạt động của giới thượng lưu, luôn cần phải chuẩn bị những trang phục phù hợp.

Nhóc tội nghiệp đi theo kẻ mù lòa xuống lầu, anh dừng ở chân cầu thang, mở miệng cường điệu một chuyện với nhóc tội nghiệp.

“Tiểu Ngụ, nếu em cảm thấy gọi tên tôi không thuận miệng thì em có thể gọi tôi là A Trạch.”

Kẻ mù loà nghĩ một hồi lại bồi thêm một câu: “Bây giờ chúng ta đãnhận giấy đăng ký kết hôn, nếu như em ra ngoài vẫn gọi tôi là cậu chủ thì tôi và em sẽ trở thành trò hề trong mắt người khác.”

Nhóc tội nghiệp nghe vậy lại xoắn xuýt một lần nữa. Cậu thử há miệng gọi cái xưng hô “A Trạch” kia nhưng lại phát hiện mình không gọi được, nghĩ một lúc lại hỏi: “Tôi, có thể gọi anh Trạch được không?”

“Đương nhiên có thể.” Lần này thì kẻ mù lòa rất hài lòng.