Nhóc tội nghiệp đó giờ chỉ có một bộ chính trang vào thời điểm em gái kết hôn và do chính cô chọn cho cậu. Nhóc tội nghiệp cảm thấy bộ đồ ấy còn rất mới, vẫn có thể mặc được. Có điều nếu nhìn vào giá tiền thì e là sẽ lọt vào tầm ngắm từ chối của kẻ mù lòa. Chính vì thế mà nhóc tội nghiệp đang lén tìm cách giấu nó đi.
Từ lúc lên xe, nhóc tội nghiệp vẫn rất yên tĩnh. Cậu không nói lời nào và cũng chẳng làm ra bất kỳ động tác gì. Kẻ mù lòa không nghe được động tĩnh bắt đầu hiếu kỳ, một cậu bé ngoan như vậy sẽ suy tư điều gì.
“Không có gì hết. Chỉ vài ba thứ tào lao thôi.” Nhóc tội nghiệp nhớ tới cảnh tượng em gái thấy mình mặc âu phục thì không nhịn cười được nữa rồi.
Kẻ mù lòa nghe thấy được sự xa cách trong giọng nói của cậu, hỏi: “Chuyện gì đó rất vui à?”
“Ơ… Ừ, là chuyện rất vui vẻ.” Nhóc tội nghiệp thành thật trả lời.
Kẻ mù lòa nghĩ một lát, nói: “Có thể chia sẻ với tôi không?”
Ý cười trên gương mặt của nhóc tội nghiệp vẫn không phai, cậu khẽ cắn môi dưới, không biết phải mở miệng như thế nào. Trong xe lập tức trở nên xấu hổ.
“Xin lỗi, tôi…”
“Không sao.” Kẻ mù lòa giơ tay lên sờ đỉnh đầu nhóc tội nghiệp, sờ hai lần.
“Tôi chờ em bằng lòng nói với tôi.”
Nhóc tội nghiệp đột nhiên bắt đầu cảm thấy mình lên phải thuyền giặc. Những điều này dường như không giống với những gì người nhà họ Hoàng đã nói.
Xe đi đến trung tâm thương mại sang nhất nội thành thì dừng lại. Nhóc tội nghiệp phát hiện chú Lưu vẫn ngồi yên không có động tác gì nên đành tự mình xuống xe mở cửa cho kẻ mù lòa. Cậu chỉ vừa chạm đến tay cầm thì cửa xe bên phía anh đã có người mở ra.
“Cậu chủ, cô chủ đã chuẩn bị kỹ càng các kiểu dáng và đang chờ ngài.” Người mở cửa là một người mặc chính trang chỉnh tề, ngực cài bảng tên. Đây là một vị giám sát.
Kẻ mù lòa không để ý đến anh ta mà đưa tay vỗ vỗ nhóc tội nghiệp, nói: “Chúng ta đi thôi.”
Nhóc tội nghiệp lưu loát mở cửa chuẩn bị xuống xe, chân cũng đã thò ra nhưng cậu lại bị kẻ mù lòa dùng một tay kéo lại. Nhóc tội nghiệp không biết vấn đề nằm ở đâu, quay đầu nhìn anh. Chỉ thấy anh vươn tay nắm chặt tay cậu rồi mới lúi cúi xuống xe.
Vị giám sát đứng bên ngoài chỉ cho rằng cậu chủ nhà mình và mợ chủ mới đang giận dỗi. Nhưng khi anh ta thấy kẻ mù lòa dẫn một trái táo nhỏ đỏ hừng hực, trong đầu không tự điều khiển mà nhảy số ra hai chữ “tuyệt phối”.
Giám sát dẫn hai người vào trung tâm thương mại. Bọn họ vừa đến cửa hàng thì bên trong vọng ra một tiếng nữ: “Anh hai!”
Nhóc tội nghiệp nhìn thấy một nữ sinh ăn mặc thời trang nhào vào ngực kẻ mù lòa. Ấy thế mà kẻ mù lòa vẫn không thả bàn tay đang nắm cậu mà dùng cái tay rảnh còn lại để ôm lấy nữ sinh. Cậu cảm thấy dường như mình có hơi xấu hổ rồi.
“Đây là chị dâu đúng không?” Nữ sinh lui ra khỏi ngực kẻ mù lòa và đi đến trước mặt nhóc tội nghiệp, dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn cậu.
Nhóc tội nghiệp bị nhìn chằm chằm có hơi sốt sắng, nhịn không được tránh ra sau lưng kẻ mù lòa, dẫn tới một tràng cười từ nữ sinh.
“Đừng trêu em ấy.” Kẻ mù lòa vỗ vỗ tay nhóc tội nghiệp để cậu đừng hốt hoảng.
“Tiểu Ngụ không phải người cởi mở như em. Sau này gọi anh Ngụ, không thể gọi chị dâu, anh ấy sẽ không vui.”
Nữ sinh nhìn kẻ mù lòa đứng trước mặt mình và nói những điều làm cô hết hồn. Cô lui về sau một bước, đứng thẳng nói với nhóc tội nghiệp: “Anh Tiểu Ngụ, rất vui được gặp anh. Em là Hoàng Li. Sau này chúng ta sẽ là người một nhà.”
Dù sao nhóc tội nghiệp cũng là một cậu nhóc hiểu chuyện, mỉm cười với Hoàng Li nói: “Xin chào, tôi là Hùng Ngụ, là… anh cô…”
“Chồng hợp pháp.” Kẻ mù lòa thấy cậu ngắt ngứ, mở miệng nói giúp cậu cho xong câu này.
Hoàng Li vào cửa hàng thì bảo nhân viên đóng cửa, treo biển tạm thời ngừng phục vụ. Mấy nhân viên cửa hàng chào mời đẩy ra giá áo từ bên trong, sơ sơ hai hàng lễ phục, mà nhóc tội nghiệp nhìn thì cảm thấy không khác nhau là mấy. Cậu nhìn trang phục treo trên giá trưng bày, lặng lẽ lật mác ra xem thì bị giá tiền dọa cho ném đi.
“Sao vậy?” Kẻ mù lòa cảm giác được cậu bỗng nhiên nhúc nhích, quan tâm hỏi.
“Không, không có việc gì.” Nhóc tội nghiệp hơi xấu hổ với hành động vừa rồi của mình.
Hoàng Li chú ý tới động tác vừa rồi của nhóc tội nghiệp, cười nói: “Không có sao đâu anh Tiểu Ngụ. Đây cũng là sản nghiệp nhà mình.”
Kẻ mù lòa đoán được sơ sơ, bóp tay nhóc tội nghiệp một chút, nói: “Đi xem thử, thích món nào thì lấy.”
Nhóc tội nghiệp lầu đầu tiên có thể tự mình chọn lựa nhiều quần áo như vậy. Cậu muốn vươn tay chạm đến những trang phục này nhưng lại sợ chúng bị mình làm hư.
“Thích thì thử một chút đi.” Hoàng Li đứng bên cạnh nhóc tội nghiệp mỉm cười nhìn cậu.
Nhóc tội nghiệp bị nhìn mà mặt hơi ửng lên, cúi đầu chọn một bộ màu xanh hồ nước rồi lấy ra.
Hoàng Li thấy cậu chọn bộ này thì hai mắt tỏa sáng: “Anh Tiểu Ngụ có mắt nhìn tốt ghê! Bộ này em mới vừa đặt riêng nhà thiết kế đó!”
Đáng tiếc nhóc tội nghiệp chỉ là một người phàm, nhìn không ra bộ quần áo này đặc biệt ở đâu. Cậu chỉ thấy đây là bộ quần áo thuần xanh rất phổ thông mà thôi.
Hoàng Li giải thích nói: “Anh xem, trên quần áo nổi lên nếp uốn, mà nếp uốn gặp trúng ánh sáng, điểm sáng của bộ quần áo này sẽ hiện ra.”
Âu phục màu xanh hồ nước, chỉ là hơi cuốn lại một chút thì sẽ nhìn thấy chỗ cuốn lại lộ ra từng tia từng tia óng ánh.
“Thật là tinh xảo…” Nhóc tội nghiệp không nhịn được tán thưởng.
“Kỳ thật tơ bạc phía trên hợp lại thành một bức tranh nhưng sẽ không hiện ra rõ ràng. Chủ đề của bộ tây trang này là Ngân Hà.” Hoàng Li nói xong thì cầm quần áo múa may hai lần trước nhóc tội nghiệp, lại phát hiện kích thước bị sai khá lớn.